Monday, May 31, 2004
Trong chiến tranh người dân, người chiến sĩ là những kẻ thiệt thòi nhất. Câu "nhất tướng công thành vạn cốt khô" vẫn chưa sai. Đời sống càng ngày không những làm người thiện thêm lẫn lộn với người ác mà còn làm những kẻ đứng bên lề lùi bước xa hơn. Người xưa chọn nơi vắng để tránh, người nay nơi vắng ở đâu mà tìm .. Năm ngoái tôi biên một bài thơ:
Iraq
những đứa trẻ
chạy theo xe tăng
ngơ ngác nhìn đoàn người
cao, to, nhai kẹo,
những đứa trẻ đen gầy
(như tôi ngày xưa )
đoàn người trên sa mạc
nhân danh tự đo
tôi chợt thương kẻ ốm tong teo ngồi xếp hàng
tay ôm đầu
trên sa mạc nóng
những kẻ bị bỏ rơi, thua trận
bạn fordward cho tôi những tấm hình,
không có trên CNN, FOX, ABC, trên PBS
tôi lặng lẽ ngồi ca:
"một buổi sáng mùa xuân .. một đứa bé yên nằm
bờ môi dường thầm hỏi .. có thiên đường hay không ..(1)"
tôi
đứa trẻ năm xưa lớn, đã già
bạn bảo tôi
người già là đứa trẻ may được sống lâu
tôi không cãi
dạo này
tôi không coi Ti-vi, không đọc báo, nại cớ bệnh chả đi đâụ
tự dưng nhà nhiều người thăm. Cảm ơn những tấm lòng
Và, tôi không còn gì để trả lễ
tháng tư năm rồi
có niềm chật vật
tháng tư năm này
tôi bình thường
vì tôi hiểu thêm một điều
họ thu nhận hết
nhưng không thể nào thu nhận tôi
(1) music by Trinh Cong Son
Năm nay thêm bài nối tiếp. Hy vọng bài này (sẽ) là bài cuối.
29 Tháng Tư, vụn
Em bảo "chiến tranh không phải là giải pháp" (1)
tôi nghĩ em muốn nói "chiến tranh không còn là giải pháp "
đoàn người đi
biểu tình
Em bảo "Chiến tranh chỉ dành cho những người thiếu khả năng ngoại giao" (2)
tôi nghĩ em muốn nói "30 tháng 4"
đoàn người đi
tị nạn
Iraq nằm đâu? tôi chưa dám biết. Nhưng Iraq cũng có những người già cầu kinh khi bom đạn nổ, cũng có những đứa trẻ hãi hùng từng đêm pháo kích (như tôi ngày xưa), cũng có những đứa con gái mơ ngày mai lấy chồng đẻ con sống đời người mẹ, cũng có những thằng mang hoài bão mong hoà bình cho đất nước. Nhưng, cũng có những kẻ đầu trâu mặt ngựa.
Tôi ở xứ Mỹ lâu hơn ở Việt. Vậy mà tôi vẫn chưa gọi nơi này quê hương dẫu ba mẹ tôi dạy: Một đêm trú một bữa ăn ơn đầy phải trả. Chưa kể bà chị, vô tình, cho tôi cuốn sách đầu đời "Dưới Mái Học Ðường" bồi thêm cuốn thứ hai "Tâm Hồn Cao Thượng" . Cho nên mới có ngày tôi chông chênh nhìn đám người biểu tình tâm lòng bối rối. Tôi lại tìm quên: "Một buổi sáng muà xuân .. Một đứa bé yên nằm .. bờ môi như thầm hỏi .. có thiên đường hay không.. (3)"
Có bao nhiêu người tị nạn đi biểu tình chống chiến tranh?
Em bảo: "Make Peace Not War"
Hoà bình .. Hai chữ vẫn chưa về trên quê tôi.
(1) War Is Not The Answer: "Chiến Tranh Không Phải Là Giải Pháp"
(2) War for People With Limited Language Skills: "Chiến Tranh Chỉ Dành Cho Những Người Thiếu Khả Năng Ngoại Giao"
(3) Nhạc Trịnh Công Sơn
Friday, May 28, 2004
Đó là rắc rối của lĩnh vực toán học. Bò qua lĩnh vực kinh tế, khi tính tiền mà người ta nói $11.15 thì tôi đưa $21.15 để không những bớt đi tờ lẻ $1.00 và tiền cắc 15 xu, tôi sẽ được được thối lại chẵn $10.00 cho nhẹ túi. Từ lâu tôi vẫn làm như vậy; thích làm như vậy và muốn làm như vậy. Qua những tiệm của Mỹ của thật nhiều tiểu bang, no problem-mo!. Nhưng thỉnh thoảng vào tiệm Việt, tôi đụng một điểm rất chi ư là kỳ lạ là mỗi khi tính tiền xong họ nói (thật nhỏ) là $15.00. Hễ mà tôi đưa $25.00 thì tự động có sự tăng giá "A !! tổng cộng $25.00" hoặc "quên" không thối lại. Tôi đã thử và trăm lần như một. Cứ hễ tôi đưa đúng tiền thì êm mà hễ tôi đưa thêm theo kiểu tôi vẫn theo thói quen làm là xẩy chuyện lộn xộn. Qua bao nhiêu muà đôi co tôi đã tìm ra chân lý. Với kinh nghiệm tả tơi đó, hễ bước vào tiệm VN là tôi thủ sẵn tiền cắc và trả theo đúng giá cho vui lòng người chủ, vui lòng tôi. Cái câu "Ăn theo thuở, ở theo thờí" lúc nào cũng đúng, cũng là kim chỉ nam của tôi vì tôi lúc nào cũng muốn "ai cũng vui cho mình thêm vui"!
Nhưng, lại nhưng, khi mình tìm được "chân lý" thì cái "tay lý" nó cũng theo về mà buộc mà níu mà véo mà bấu mà ngắt mà lôi mình đó bạn
Wednesday, May 26, 2004
Tình cờ tôi lướt qua một tựa đề tạm dịch là "Làm sao học Visual Basic trong vòng 30 ngày". Tôi tò mò cầm lên. Sách dầy chữ nhỏ mà giấy thì mỏng. Nhưng, lại nhưng, giá quá rẻ. Tôi thắc mắc vô cùng vì trong vòng 30 ngày chưa chắc đã đọc hết quyển sách, huống gì học nó. Ngẫm nghĩ dần hồi tôi mới hiểu là ngày có 24 tiếng. Tuần có 7 ngày. Tháng có 4 tuần. Như vậy sẽ cần 24x7x4 = 672 giờ. Nếu bỏ khoảng 4 giờ để học (cọng thêm 4 giờ khác để hành) thì sẽ tốn khoảng 168 ngày liên tục (xấp xỉ nửa năm) mới có hy vọng thành công.
Nói về sách, tôi muốn thêm một chi tiết nữa là khi cá nhân làm sai, cá nhân sẽ chịu cái sai đó. Khi người thầy dậy sai, thầy sẽ làm hỏng một thế hệ. Khi sách viết sai, sách sẽ làm hỏng nhiều thế hệ. Tôi lại bỏ quyển sách "Làm sao học .. trong vòng 30 ngày" xuống và tiếp tục lựa mua thêm những quyển sách hình khổ lớn bề đầy. Càng lựa, tôi càng gần tôi qua cậu bé của những năm thơ ấu tuy đã xa mà vẫn còn thân thương.
Friday, May 21, 2004
Phố chật người đông. Buổi sáng đi làm còn cụm rừng đến trưa cây ngã chất chồng qua buổi chiều cây chụm thành đống. Hôm sau rực lửa với những xe cứu hỏa xe cảnh sát vây quanh. Từ cây lớn đến cây bé, từ cỏ dại đến hoa thơm, tất cả quấn quýt rủ nhau cùng đi. Vài ngày, vùng đất lòi lõm được san bằng. Vài ngày, mặt đường nằm cong có thêm bãi đậu xe cạnh từng sườn sắt vươn cao. Đủ tháng là lễ khai trương shopping mới với từng mặt người buồn tênh đi shop. Lũ thú hoang mất rừng làm mồi cho bánh xe tháng trước, lũ chim mất chỗ cư ngụ lao xao trên những sợi dây điện chào bình minh hôm này. Phần tôi, vẫn về để đi trên nẻo đường chưa quen đã lạ. Ngã tư với bảng STOP cuối cùng được thay thế bằng đèn xanh đỏ. Tôi thấy có thêm vòng hoa cạnh cây thánh giá mà ai đó cẩn thận đặt tại ven đường bên đám cỏ nhiều mầu. Lũ chim hôm nay ít lao xao và tôi cố giữ tôi cái nhìn thật thẳng.