Sân chơi của lãng du

Monday, August 30, 2004

Như trong bài viết trước, tôi đã kể phố chật có tới những hai tiệm ăn Việt. Bữa nay, tiệm chuyên bán phở "chính thức" đóng cửa. Sở dĩ tôi để chữ chính thức trong ngoặc kép vì lần đến trước, tiệm vẫn treo bảng 'open' nhưng bên trong đèn thì tắt với "bàn im hơi bên ghế ngồi". Hôm đó lũ tôi được một phen bàn cãi, tiên đoán. Phần lớn cũng vì tiệm này tuy tạm gọi là ngon nhưng vẫn được lui tới vì có cô người làm dáng nhỏ chân thon thường hay điểm nụ cười với chiếc răng khễnh duyên dáng cạnh ông chủ già hiền như giòng sông.

Hơn tuần sau lũ tôi đến vẫn thấy tiệm còn bảng 'open' nhưng bên trong bàn ghế dọn sạch chỉ còn mặt nền nằm cong để bên ngoài những mặt người buồn ngóng. Kỳ này lũ tôi không bàn cãi, tiên đoán gì nữa. Và, tôi chợt bắt gặp nét buồn trên mặt người bạn trẻ mới vào làm vài tháng trước. Thế là cả bọn kéo nhau ra tiệm còn lại.

Như tình cờ, sau khi yên vị, lũ tôi ai cũng gọi món phở. Vì mùa hè nên dĩa rau vun cao đầy rau húng, rau ngò gai, rau om, chanh, ớt xanh và giá. (giá là loại rau hình thành khi ủ từ đậu xanh) thì thật là nhiều. Hôm này phở phải gọi là ngon không kém gì những hôm khác. Tuy lũ tôi mỗi người một tánh nhưng khi ăn xong phở ai cũng giống ai. Nghĩa là phở thì hết nhưng nước lèo và thịt thì còn.

Vừa sửa soạn đứng lên tôi thấy bên cạnh là bàn có bốn năm người phái nữ. Không biết họ đến lúc nào nhưng họ đang chờ phở với dĩa rau to giữa bàn. Trong lúc đợi họ giỡn đùa cùng ăn những cọng giá. Một cô đang nhỏ nhẹ cầm cọng gía và đang .. "cái giá cắn đôi". Tôi xúc động vì đã lâu mới thấy lại lại cái kiểu ăn uống nhỏ nhẹ ấy trong nền văn hóa phương này. Tôi vẫn biết ông cha ta hay lưu tâm đến việc dậy con cách ăn, cách uống. Ăn trông nồi, ngồi trông hướng, lời giáo huấn làm đẹp bản chất á đông chúng ta. Cọng nhỏ như cây giá mà phải cắn đôi thì mới hiểu được nét nhỏ nhẹ mà ý tứ của người ăn. Sở dĩ tôi biết điều này vì khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi đã chỉ và dậy anh chị em tôi nhiều về cái đẹp trong ăn uống. Tôi nghĩ một phần có lẽ vì nghiêm khắc mà phần khác có lẽ vì không muốn lũ tôi quên đi nguồn cội khi gia đình phải rời nơi chôn nhau cắt rốn mà đi sinh sống ở vùng khác.

Bây giờ đổi đời, nhịp sống đưa tôi đi quá xa thành kẻ tha huong để lạc hướng tìm về. Cái đẹp, cái lịch lãm trong ăn uống theo bước thời gian mang nhiều nghĩa khác. Chợt trong lao xao của hiện tại những lời thân yêu dạy dỗ của cách lịch lãm tế nhị khi ăn uống của ngày thơ chợt về thấm mát lòng tôi buổi trưa hè. Người con gái bàn bên cạnh vẫn vô tư "cái giá cắn đôi" mà không biết có kẻ thầm nhìn.

Tôi cảm thấy ngại ngùng khi lòng thoáng vui bên khuôn mặt đăm chiêu của người bạn trẻ.

Monday, August 23, 2004

Chiều đi làm về, dẫu chạng vạng tối, tôi thấy cây dogwood (Cornaceae) trồng cạnh garage vài chiếc lá đã đổi từ mầu xanh sang mầu tím . Dù nóng của mùa hè vẫn lẩn quất đâu đây nhưng tôi hiểu khi cây dogwood đổi mầu lá là điều Thu sẽ sớm về.

Tôi vẫn thích cây dogwood. Tôi tự đặt tên cho nó là cây quân tử vì loại này mọc hoang với dáng rất thanh, rất nhã, không cụm như thông không xòe như maples không dang rộng như oaks. Hoa dogwood nở đầu xuân, qua Thu đơm trái đỏ.

Cây dogwood hoang bứng về trồng, dù bứng khéo cách nào và chăm sóc tận tình thế mấy cây cùng chỉ sống đôi mùa rồi chết. Cây mua từ tiệm cũng thường rất khó trồng, hễ trồng được thì khó lớn, lớn được mà hễ hạn hán hay mưa nhiều hoạc có năm nhiều bọ là cây chết. Hoa dogwood đẹp, mong manh nên tôi nghĩ tên "cây quân tử" vẫn không sai.
Mùa Thu là mùa tôi thích khi heo may về trên lá vàng với niềm nhớ nửa đầy nửa cạn. Muà thu phố chật riêng tôi đẹp lắm. Mỗi loại cây lá về thu mầu một khác. Dogwood lá viền hồng chen tím đậm, cây phong lá vàng chen lá đỏ, cây bàng lá nâu. Tất cả trộn những cụm mây xây thành làm Thu phố chật quyến rũ vô cùng. Đương nhiêu là cũng có cụm mây không xây thành, nó tránh riêng ra, nó bay lãng đãng trên nền trời như dặn dò trong bè đảng vẫn còn ung dung của độc hành.

Cây dogwood của tôi đã vượt qua những năm èo uột để lớn mạnh cạnh cửa garage nhà tôi. Năm nay cạnh những trái đỏ tôi thấy nó đơm thật nhiều nụ, chuẩn bị cho mùa xuân sắp đến. Trước cây này, tôi đã trồng nhiều dogwood nhưng hễ trồng vài năm là phải trồng lại. Chán tôi đã định ngưng trồng nhưng một chuyến đi về tiểu bang lân cận, người bạn tôi sau khi nghe chuyện đã chỉ cho tôi một cây nhỏ mọc sau vườn, bảo: "mày bứng cây này về trồng, nó còn nhỏ và nó sinh ra từ cây tao đã trồng hơn 5 năm mà vẫn còn, thử xem"..

Cây dogwood bứng về đã được tôi trồng ngay cửa garage để khi tôi đi, về là thấy nó. Đến Thu này thì dogwood của tôi được 5 tuổi và bạn tôi cũng đã ngủ yên sau những ngày vật lộn với cơn bệnh trầm kha. Mùa Thu vẫn đến rồi vẫn đi. Chỉ còn tôi ở lại và chăm cho cây dogwood để sang xuân nó sẽ rộ hoa và đơm trái những khi Thu về.

Wednesday, August 18, 2004

Hội họa, điêu khắc, âm nhạc mang chất lượng quốc tế. Phần thơ, thơ mang tầm vóc quốc nội. Chính vậy khi nhạc quyện vào thơ thì tứ thơ chắp cánh bay cao. Bài thơ "còn chút gì để nhớ" của nhà thơ Vũ Hữu Định (1942-1981) được một số người biết. Khi Phạm Duy đưa vào nhạc thì rất nhiều người đều biết cho dẫu phương tiện truyền thông của năm 1972 rất hạn hẹp. Bài hát ra đời đúng thời điểm nên "một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng .." đi sâu vào lòng người. Dẫu chinh chiến đã qua, cuộc đổi thay đã cũ, nỗi lòng người đi đã nguôi ngoai nhưng lời thơ giòng nhạc vẫn theo thời gian không phụ tâm người ái mộ. Bài viết về Vũ Hữu Định của nhà thơ Luân Hoán chứa chan tình bạn. Ngoài ra, tôi còn thích đọc bài thơ "Kỷ Niệm". Bài này gom trọn câu trả lời của câu hỏi "Người đi buồn hay người ở lại buồn" mà kẻ ở vẫn thường hỏi; dẫu người đi, đã ra đi.

Tôi vẫn thích đọc giòng thơ Vũ Hữu Định để biết sau cơn cháy rừng là dịp mầm non vươn lên, trong vết thương là bắt đầu sự lành lặn (nhưng, lại nhưng, vết sẹo to hay nhỏ là đề tài khác, tôi sẽ biên khi thời gian cho phép). Dẫu tôi ở phố chật này lâu nhưng ra khỏi nhà là tôi như "Anh khách lạ đi lên đi xuống". Phố chật ngày tôi mới đến đẹp và vắng, bây giờ vẫn tôi vẫn phố chật cho dù phố có phần phôi pha và phố đông thêm. Có lẽ Pleiku đã thay, đổi nhiều. Ai về lại Pleiku nhớ cho tôi nhắn lời thăm và biên cho tôi vài giòng về Pleiku của tân niên kỷ. Pleiku còn như xưa hay đã "chút gì để nhớ .. để quên" quanh nỗi tìm kiếm của người về.

Tôi không những đến với nhà thơ Vũ Hữu Định qua "may mà có em đời còn dễ thương" mà còn vì bài thơ "ngày xuân ở quán". Bài này tôi vẫn ngâm những khi xuân về vắng tết. Xin chép lại ở đây:

Ngày xuân ở quán

con gái ngày xuân như mới tắm
buổi sáng sương ướt cỏ hoa ngời
lòng đá chợt mềm chao rất nhẹ
nhớ mình vừa vượt tuổi ba mươi

năm nay ăn tết cùng ông quán
mồng một đời cay miếng mứt gừng
chén rượu ngày xuân sao đắng miệng
giang hồ nghe cũng đã đau lưng

vẫn đi như một anh hành khất
đuối sức nhưng quê đâu mà về
ta sống một đời mây nhuốm bệnh
bồng bềnh sầu dụn mầu nhiêu khê

sáng nay nghe pháo ran ngoài phố
ngòi pháo đời ta cũng cháy ngầm
thấy gái xuân tươi lòng cũng thẹn
chuồn chuồn xếp cánh đậu bâng khuâng

Vũ Hữu Định

Friday, August 13, 2004

Phố chật cũng còn sân ga, nơi con tầu Amtrak thỉnh thoảng ghé. Sân ga lót gạch vuông với chiếc ghế màu xanh. Bữa nay lại tiễn người đi. Không chỉ "ngưòi đi một nửa hồn tôi khỏe, một nửa hồn kia bỗng nhẹ nhàng" mà là lần đi của nhiều lần toan tính. Thôi thì thôi, đời sống hợp rồi tan, ít khi tan rồi hợp.

Hai cơn bão theo nhau vào phố làm đất trời hiu hắt như rọi lòng nhau. Người đi hay người ở, buồn; hỡi biển? Có phải là của "hai mùa mưa" một lần biển gởi cho anh qua cuộn cassette đầy ca khúc người ca sĩ hai đứa mình cùng nghe nhiều nhất không? Có nhớ nỗi ước mong là sẽ một lần đi xem cho được một show không? biển ơi, ngày đó đã qua và ước mơ đã cũ, chuyến tầu này tiếp chuyến kia đưa người đi xa.

Nhiều đêm, bản nhạc vang dội lòng anh như chút tình để lại. Đêm vẫn tròn nhiệm vụ và thao thức đã hằn trên tóc anh, trên tim anh, trên tầm nhìn của anh, trên câu hỏi "người đi buồn hay người ở lại buồn" của anh. Tình yêu, tuổi trẻ đã bị đời sống làm mỏi mòn, đã vùi che bởi bon chen. Biển vẫn để hồn anh giòng thơ Vườn Xưa, không cần lắng nghe mà nhuốm tuyệt vọng. Mình mất luôn nơi chốn tìm về. Trong anh mịt mù lần trở lại:

"mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh,
bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc,
hai ta ở hai đầu công tác,
có bao giờ cùng trở lại vườn xưa"

Hai đường thẳng song song, phải chăng đó là an ủi trong giòng đời hẹp, cho yên giây phút nghĩ về dẫu còn đôi lần bất chợt vướng nẻo tìm nhau. Biển ơi! ra đi là mỏi mòn đuổi bắt, mỏi mòn chạy hoài trong hy vọng lần tao ngộ. Anh trở lại cái tôi đáng yêu như lần nhắn nhủ:
"tôi như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà, chờ xem thế kỷ tàn phai ..".

Thế kỷ chưa tàn nhưng phai rồi em. Người ca sĩ tụi mình cùng yêu giờ không còn nữa. Những thứ mình có hao hụt dần để bơ vơ trên từng kỷ niệm. Cuộc đời riêng ta, ngắn hay dài, vui hay buồn; đã có đường thẳng song song như ước mơ kéo nhau đi mãi.

Wednesday, August 11, 2004

Món ăn dễ làm mà khó bị khách chê là Gỏi Cuốn. Món này thực khách tự cuốn lấy cho mình những chiếc nem (cách gọi của người Bắc) hay gỏi cuốn (cách gọi của người Nam) hay cuốn (cách gọi của người North Carolina) với phần chủ yếu là thịt luộc và các thức gia giảm tuỳ ý như rau sống, bánh tráng chấm với nước mắm, hay món tương nêm có rắc chút đậu phọng.

Khi ăn bầy đủ đồ ra bàn, bánh tráng làm cuốn được rải sơ ít nước để bớt giòn, đặt trên lòng dĩa hay bàn tay. Dưới, lót xà lách cùng những rau khác, diếp cá (of course), vài cọng dưa cùng chút bún. Cho ít tôm luộc, thịt luộc nằm trên, có thêm hẹ để tăng hương vị. Xếp hai đầu bánh tráng cho gọn rồi quấn tròn. Chan muỗng mắm nêm, hay tương có bầm dứa hoặc miếng nước mắm chanh đường tỏi ớt thật cay vô chén. Chấm gỏi cuốn vào, rồi thưởng thức..Yum yum ...

Muà hè rau nhiều thì lợi dụng cơ hội độn thêm. Mùa Đông tăng cường thêm xà lách. Đãi món này này gia chủ chỉ lo nấu thịt, tôm, làm rau, mua bánh tráng. Dạo sau này bánh tráng tiến xa, cái nào cũng như nhau và không còn dai như vài năm trước. Sau đó bầy ra bàn, để thực khách lo việc cuốn. Ai muốn cuốn sao thì cuốn, tuỳ hỉ. Sẽ không ai chê vì "tự túc tự cường" .. Ai không cuốn được (hay không muốn cuốn) thì gia chủ phụ thêm cái tô cùng đôi đũa (hay nĩa) là xong. Nhớ phải có Bún và những món khác như Khế, Dưa Chuột, Giá, Hẹ. Càng nhiều thứ lỉnh kỉnh càng tăng phần quan trọng của bữa tiệc cho dẫu gia chủ chỉ cần mua; không tốn công và thời gian nấu.

Ai không ăn mặn (aka: kiêng thịt) thì tăng cường đậu hoà lan, cà rốt, su hào, su su, bắp cải, củ sắn, nấm mèo, nấm hương, đậu hũ chiên thái sợi xào sơ cho chín. Không cần nêm nếm gì cả. Bắc xuống là sẵn sàng để cuốn vào bánh tráng.

Quan trọng nhất là nước chấm. Ít người ăn thì tiêu chuẩn 2 muỗng tương đen, nửa muỗng đường, 2 muỗng nước, nấu chung với một phần tư muỗng bột tới khi vừa sôi. Đông người ăn thì cũng theo tiêu chuẩn trên nhưng thay vì bỏ bột thì lấy gạo nếp nấu với đậu trắng thành chè, xay nhuyễn ra trộn chung vào nấu. Nếu gia chủ bị sâu lười hành kinh niên mà vẫn ham vui thì thay vì luộc thịt và tôm hãy bỏ ra cái hoả lò để khách tự nhúng lấy. Ai muốn ăn tái, chín tùy hỉ. Thừa thắng xông lên gia chủ có thể thêm Bò Viên, Mực, Cá, ...

Tóm lại Gỏi Cuốn là món ăn nhẹ cho gia chủ nhất. Vừa đỡ công làm, khỏi sợ chê. Thêm nữa, nếu đãi bằng ly dĩa giấy (loại này rất thích hợp với món Cuốn) thì gia chủ sẽ có nhiều thời giờ để trò chuyện với khách ngoài phòng khách thay vì trò chuyện với khách gần chỗ rửa chén. Vậy đó bạn, Gỏi Cuốn là món không những đượm đủ tinh thần dân tộc mà còn là món đãi khách an toàn nhất. Có người thay vì dùng tôm, thịt thì dùng da heo. Đó gọi là "bì cuốn", cũng có vị ngon riêng.

Wednesday, August 4, 2004

Tôi bỏ lại khoảnh trời Phú Nhuận thơ mộng với tuổi trẻ đầy nhiệt tâm, với ngôi trường, với thầy cô bạn bè, với người mẹ hiền cùng anh chị thân thương. Dẫu một mình lang thang trên đường vắng hay trong ồn ào của thường nhật, tôi lúc nào cũng bắt gặp thoáng hiện kỷ niệm, nơi có trưa hè, nơi có con đường in dấu chân vui. Cho dẫu buổi sáng của tháng tư tôi nhìn nơi ấy lần cuối để giã từ, tôi vẫn mang đi trong từng để lại nhiều lắm. Nơi tôi đến là ngôn ngữ lạ, là những ngày tuyết, là những ngày lễ buộc lòng tôi làm quen. Ngày tôi ra đi đã xa mà tôi vẫn thấy như mới hôm qua của cậu bé lớn trên nước nghèo được quăng vào quốc gia giầu với đôi tay gầy, với đôi chân nhỏ bước mãi đoạn đường dài bỏ lại người thân sau lưng. Tôi yêu lắm mảnh đất hình cong đầy tình người bình dị, yêu buổi trưa, buổi chiều dưới hàng cây giữa cái nóng mùa hè. Và tôi đã đi, đi quá xa để ngại bước quay về vùng đất đọng đầy kỷ niệm, nơi dấu yêu tôi đã nếm.

Xoay một vòng quả địa cầu, tôi tìm lại hình ảnh Việtnam. Cho dẫu tôi đã ở xứ Mỹ này lâu hơn nhưng bên kia bờ Thái Bình Dương vẫn đậm hình ảnh gọi quê hương. Tôi như người mù sờ vào những lồi lõm của địa hình cố tìm cho mình bình yên trên nỗi thèm lần đong đưa trên võng giữa hai mùa lúa trong ánh trăng vừa chín tới. ...

Tiếng gọi đưa tôi trở lại với thực tại. Tôi nhớ ra mình đang đứng giữa thư viện đầy người. Tôi nhớ ra mình đang sống xa Việtnam. Thư viện tỉnh nhỏ vẫn đủ sách. Thiếu quyển nào thì chỉ cần cho biết tựa sách, tên người viết là vài tuần sau sẽ có cho mượn từ chỗ khác về. Nếu không có thì thư viện sẽ xuất quỹ để mua. Ước một ngày nào đó tôi sẽ hãnh diện nhìn Việtnam đẹp như vần thơ, ngây thơ trải trên nụ cười trẻ nhỏ. Và tôi, sẽ quen dần với mảnh đời xa xứ.

Tuesday, August 3, 2004

Labels: 0 comments

khi em về thời gian đầy tiếng vọng
chị gót son môi chỉ vẫn dịu hiền
em xin lại nhánh rau cần làm giống
chị nhẹ lời động rễ, sợ khó lên

khi em về nắng nghiêng cài xuân lạc
chị tóc buông vun xới góc trời sầu
em xin lại cánh diều chao gió mát
chị mỉm cười rách lắm, để vá sau

khi em về đời tha hương đã đủ
chị buông mùng cơn nắng loáng ngoài sông
em xin lại ngõ vào căn nhà cũ
chị thẫn thờ, chưa tối, chợ còn đông

khi em về tiếng kinh vang xóm nhỏ
chị lưng cong mang dáng mẹ chất chồng
em xin lại lời ru tha thiết đó
chị tay dài rung khẽ những lần chuông

khi em về xung quanh đây lạc lõng
chị vẫn còn băng bó nỗi buồn chung
em xin lại cái nhìn xưa rất rộng
chị cúi đầu, che mắt, đôi vai rung

khi em về bước nhanh trên cỏ úa
dáng chị hiền già trong nỗi chờ mong
em theo chị nắng chan lòng khe cửa
trọn đời tìm, bông đâu, hỡi diêu bông

SongVinh

Monday, August 2, 2004

"Những cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu trả lại cho thành phố không khí trong lành, mát dịu sau những ngày oi ả nóng bức. Nhưng Mẹ chúng mình cũng lại bắt đầu những cơn đau nhức rồi chị ạ!" - Em gái tôi mở đầu lá thư của mình như thế. Nó làm lòng tôi cồn lên nỗi nhớ nhà, nhớ đường phố Sài Gòn như những con sông uốn lượn mỗi khi trời đổ mưa; nhớ lũ trẻ đầu trần đuổi nhau dưới mưa, tranh cướp trái bóng nhựa xanh đỏ. Nhưng tất cả nhạt nhòa đi dưới dáng Mẹ tôi với tấm lưng cong cong vì căn bệnh gai cột sống, với đôi chân khập khiễng vì chứng thấp khớp và ánh mắt Mẹ loáng ướt khi nhìn đám con hì hụp húp tô bánh canh nóng hổi trong chiều mưa như trút nước".

Đó là đoạn viết mở đầu của bài Mưa Sài Gòn post lúc 09:24' 20/05/2004 (GMT+7) của tác giả Huyền Trâm (Thượng Hải) trên một web site mà tôi tình cờ lạc vào qua ngõ của search engine. Tôi lại click vào mouse, đi qua trang khác, lại có những giòng buồn. Lại click vào mouse, lại đi qua trang khác, lại đọc những giòng buồn. Từ web site này qua web site khác, tôi thấy nỗi buồn trải rộng, chạy dài rồi nỗi buồn vươn tay chụp tôi nhận chìm. Đêm đã khuya và tôi vẫn lang thang trong từng giòng chữ để lại. Bên ấy chắc trời qúa trưa. Thời gian, nơi chốn có khác nhưng sao kiếp người giống nhau. Tôi ra đi mất cả quê hương, mất cả Sàigòn thì ở đó cũng có người xa quê bỡ ngỡ trong thành phố mang tên của bác. Tôi nghiệm ra chẳng phải ở đâu, chẳng phải lúc nào, chỉ cần nhắm mắt của khối óc lại rồi mở mắt của con tim ra, mình sẽ thấy xã hội con người đầy niềm đau. Vậy đó, chỉ một chút; một chút thôi rồi trở lại thực tại sẽ thấy mình vẫn hạnh phúc với những gì mình may mắn có được. Ít ra mình cũng còn ngày hôm nay để nghĩ đến ngày mai sẽ đến. Tủ sách tôi khá nhiều sách nhưng từ lâu tôi đã ngừng đọc vì mỗi lần đọc là tôi lại cảm nỗi sầu chếnh choáng. Thôi đành chậm lại, như câu thơ trên bìa sách:
"dở nhè nhẹ kẻo nàng thơ tỉnh giấc
đọc từ từ đừng kinh động chàng văn"

Thursday, July 29, 2004

Chương trình lớp học mới vừa đưa lên Web hôm nay. Cho dẫu tôi biết tin trong rất sớm cùng ghi tên ngay lập tức mà vẫn bị rơi vào danh sách dự bị (standby). Kinh nghiệm cho tôi biết trong khoảng thời gian tới, nhất là cận ngày tựu lớp, sẽ có nhiều người bôi bỏ vì lý do này lý do khác để từ từ tên người trong danh sách dự bị sẽ được đôn lên danh sách chính. Vì tên tôi nằm hàng nhì, tôi biết chắc không sớm thì muộn, tôi sẽ có chỗ.

Đời sống bon chen tạo những hiện tượng như vậy. Ai cũng tranh, dành. Không ai phí thời giờ suy nghĩ, lựa chọn. Cứ dành trước để đó, rủi sau không cần, không xài sẽ loại ra. Tôi không nghĩ tính này là tính xấu hay tốt. Trong cõi tạm, xấu tốt chỉ là chuyện tương đối vì chủ quan sẽ làm mình nghĩ sai những điều đúng và nghĩ đúng những điều sai. Trong sinh hoạt thường nhật vẫn có Peter's laws at work ..when you have a choice, take both!. Lúc nào cũng phải luôn phấn đấu tranh đua. Không thì luật đào thải sẽ đến thăm mình. Không thì người phấn đấu hơn sẽ hơn mình. Như chuyện hai người đi rừng bị cọp rượt. Họ hối hả chạy .. mệt quá một người bảo: thôi chịu thua .. tụi mình làm sao chạy hơn cọp được .. Người kia bảo; quẫn cùng như thế này, tôi không cần chạy hơn cọp, tôi chỉ cần chạy hơn anh thôi! ..

Tôi thấy người Việt bên California lúc nào cũng hối hả trong khi người Việt bên miền Đông ít hối hả hơn. Người ở khoảnh giữa, ie. Texas (tôi gọi là miền "Mặt Trời Bên Kia Mùa Hạ") lúc nhanh lúc chậm, khó đoán. "Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài". Tôi nghĩ phải vậy, phải vậy mới sống được. Tôi tôn trọng khác biệt đó. Đứa cháu bên VN nói "Cậu ơi! SaìGòn giờ khác lắm, bon chen lắm, Cậu mà về chắc cậu bỡ ngỡ lắm". Tôi không dám nói gì sợ cháu của tôi buồn vì nỗi muốn 'bỡ ngỡ' của tôi vẫn còn xa như niềm hy vọng tìm về 'ChânTrờiTím'.

Qua thế kỷ mới, đời sống với chi hệ quốc tế làm con người bon chen hơn, vất vả hơn, chật vật hơn; "khôn sống mống chết" rõ ràng hơn. Tôi hiểu! Và, tôi hiểu trong giòng xuôi đó có cũng có người tránh bon chen đi tìm thăng bằng tâm linh, giã từ vướng bận vật chất. Giữa hai lựa chọn, giá cả sẽ tương đương.

Ai trong chúng ta đều có thể để dành tiền, để dành những thứ khác. Nhưng không ai trong ta có thể để dành thời gian được. Vì, ai cũng đều có 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm. không hơn, không kém. Khi một giờ của bạn trôi qua, một giờ của tôi trôi qua.

Đường đi, quan niệm dẫu khác nhưng trong thời gian, nhân và kỷ lúc nào cũng cùng trôi một hướng. Trong giòng trôi đó, hãy cho nhau nụ cười vì không ai phải chạy nhanh hơn ai.

Wednesday, July 28, 2004

Labels: 0 comments

1- sáng
hè về rụng lá còn xanh
bay trên áo nhỏ bay quanh áo người
nhẹ đi khỏa điệu lả lơi
me chua trở ngọt quen trời
lãng du

2- chiều
nhìn em đập tỏi mà thương
chặt gà mà tội
nướng sườn ..
lửa to

nhìn em bứt rễ cọng ngò
ngắt đầu rau húng
anh lo ..
phận mình

SongVinh

Monday, July 26, 2004

Vườn rau của tôi sau hơn thời gian dài không chăm sóc chỉ còn lại rau Diếp Cá (Houttuynia Cordata). Rau này còn gọi là rau Dấp Cá hay cây Lá Giấp. Loại rau này tôi trồng vài năm trước cùng những rau khác. Thời gian qua để chỉ còn rau này sót lại. Không những đã chiếm trọn cả vườn mà còn lan ra những chỗ khác. Rau Diếp Cá là loại rau có vị chua, mùi nồng và hơi cay. Vì có lá giống hình trái tim nên tôi gọi riêng là rau Trái Tim Xanh (TTX). Rau TTX dễ trồng, khi trồng thì sống lâu, lan rộng. Rau này cho dẫu lá bị nhỏ khi không được chăm sóc hay lá lớn vì bị chăm sóc quá độ cũng đều giữ được vị riêng. Thỉnh thoảng rau TTX ra hoa. Hoa lúc đơm nụ trông như đọt hoa sen tí hon. Khi hoa nở thì bề dưới có 4 cánh trắng trông như đóa Mai, bề trên là phần mang hột. Hoa nở khá lâu mới tàn.

Tương tự trường hợp trái sầu riêng; hễ ai không chịu được thì rất ghét rau này, hễ ai thích thì ghiền. Tôi là người thuộc nhóm sau, nghĩa là qua những món như Bún Chả, Thịt Bò Nướng, Chả Cá, Chả Giò, Bún Thịt Nướng, Cuốn, vv.. là phải có rau này tôi mới yên tâm mà ăn.

So với rau rau Ngò Gai chỉ ăn với phở, rau Muống chỉ ăn một mình thì rau TTX ăn được với nhiều món. Theo nhiều tài liệu thì rau TTX có khả năng làm tăng độ bền của mạch máu. Ngoài ra rau TTX còn có tác dụng chữa đau mắt (chỉ chữa thôi chứ không làm mắt tốt lên được).

Tôi đã định nhổ một phần rau này đi để chỗ trồng thêm rau khác nhưng khi nhìn những chiếc lá xanh xanh hình trái tim tôi lại đổi ý. Tôi sẽ làm thêm cái vườn bên cạnh trồng thêm loại rau khác. Tôi sẽ gọi vườn rau TTX là vườn thủy chung vì chăm sóc hay không rau trong vườn vẫn vậy. Vườn kia tôi tôi sẽ gọi là vườn đổi thay vì mỗi năm mỗi trồng mỗi chăm bón.

Thursday, July 22, 2004

Chuyện tình Lan và Điệp nhiều người biết đến. Cũng như nhiều bài nhạc, nhiều tuồng cải lương đã nói về mối tình đó. Truyện kể đến đoạn Lan cắt dây chuông là ngừng. Tôi vẫn thích "happy ending" nên kiểu chấm dứt này làm tôi không ưng ý lắm.

Thắc mắc rất thực tế của tôi là sau khi dây chuông bị cắt thì Điệp đứng đó bao lâu? Sau đó Điệp bỏ về hay Điệp làm cái chòi quanh quẩn ở lại cho gần Lan? hay Điệp phẫn chí anh hùng bỏ lên núi khác tu công?

Phần Lan sau khi cắt dây chuông thì trở vào liền hay còn nấn ná xem Điệp làm gì ở ngoài. Nàng có phải nối lại dây chuông để khách thập phương khác dùng không? Phần ông sư trụ trì thì ông ấy có thắc mắc rằng kẻ nào tinh nghịch mà cắt dây chuông (rồi nối lại) hay không? Rồi, rồi nhiều thứ sẽ xẩy ra sau khi cắt dây chuông vì tôi nghĩ Lan và Điệp còn quá trẻ. Nhất là người như Lan mà đi tu thì uổng.

Như trong bài viết nào đó, tôi có biên là tôi không phải phật tử thứ thiệt. Dẫu vậy, hình ảnh ngôi chùa không những lúc nào cũng gắn bó với tôi mà từng kỷ niệm về chùa của tôi đã đầy ắp trong tầm nhớ.

Mùa hè khi tôi xong lớp ba thì người anh, làm nghề điện, dẫn tôi theo anh ấy đi làm. Có lẽ vì nhà không ai coi tôi nên anh phải nê tôi theo trong ngày tháng đó chăng. Một hôm, anh và tôi đến vùng Gò Vấp, nơi đó có một ngôi chùa rất cũ. Phần việc của anh là gắn những ngọn đèn neon vào chánh điện và đặt cắm điện cho những phòng trong. Phần việc của tôi là chơi làm sao cho hết ngày mà vẫn còn toàn vẹn cạnh mỗi lần anh ấy gọi là phải trả lời ngay lập tức.

Chùa thì nhỏ mà nằm trên mảnh đất rất rộng cho tuổi thơ tôi đầy lang thang thú vị. Chuỗi ngày rong chơi ở ngoài kéo mãi cũng nhàm nên tôi lang thang vào chùa bất chấp lời dặn của anh là không được vào chùa phá. Ở đó, tôi đã phụ trồng những luống khoai, nhổ những cọng cỏ, .. Nhiều lần tụng kinh tôi cũng ê a góp tiếng cho dẫu sau vài phút chú tâm là tôi chạy chỗ khác. Điều đáng nhớ là chùa chỉ toàn phái nữ. Có lẽ vì vậy mà việc làm của anh tôi trở nên cẩn thận hơn và kéo dài lâu hơn dự định chăng.. Chính nơi sân chùa là nơi tôi, lần đầu tiên, nghe kể chuyện tình Lan và Điệp. Tôi ngây thơ hỏi dây chuông là dây gì vì trong chuỗi ngày lang thang của tôi cả trong lẫn ngoài chùa, tôi chẳng thấy cái dây chuông. Câu hỏi của tôi được trả lời một cách gọn ghẽ là "chùa không có dây chuông". Trong trí óc non nớt của tôi, tôi thấy chùa cổng cũng không có thì chỗ đâu mà mắc giây chuông?

Ngày xong chính điện, trước khi mở đèn lần đầu tiên, tôi và anh tôi phải chờ. Chờ trọn buổi sáng để họ gọi tất cả những người trong chùa hội về. Khi công tắc bật lên, khi chính điện tràn ánh đèn neon xanh, tôi nghe nhiều tiếng mừng rỡ.
"Trời ơi! Đẹp quá .. Đêm nay mình thức tụng kinh tới sáng nghen" ..Đó là câu bật lên từ một chị đứng cạnh tôi .. Niềm vui xuất từ đáy tim của chị mà tôi không những nghe mà còn cảm được ..

Tôi đã hiểu thế nào là niềm vui, thế nào là cuộc sống thanh đạm, thế nào là lòng người qua mùa hè năm đó.

Wednesday, July 21, 2004

Phố chật một ngày như mọi ngày vẫn đầy từng giờ khác nhau. Sở làm chộn rộn kẻ đến kẻ đi (aka: layoff kẻ này, bỏ vào kẻ khác). Phần kẻ sót lại aka: tôi(1) cũng chán nên nhìn nhận sự đổi thay qua nét mặt bình thản. Trước sau cũng lượt mình, còn ngày nào hay ngày ấy.. Khỏi tìm bình an khi bình an bất chợt về lúc mình chấp nhận tương lai dễ đoán. Ở nhà thì những người bên cạnh (aka: hàng xóm) mỗi năm gặp vài lần. Lần gặp nếu có chút thời giờ thì sau câu thăm hỏi cộng vài chuyện trao đổi kéo được dăm phút là hết chuyện để nói. Lại "see you later" và tiếp tục công việc ngoài sân của mình. Phố chật của một ngày như mọi ngày vẫn đều đặn trôi cho thời gian chất chồng. Trong chộn rộn thường nhật đó, có giòng nhạc của "hai năm tình lận đận", của "cô láng giềng ơi! .. "hai năm" giờ quá ngắn; ngắn vì tuổi thọ thế kỹ 21 tăng dần hay vì thời gian trôi nhanh? mà tình ở bên này thì ít khi "lận đận" "(cô) láng giềng" là những người bạn thân quen chưa lần đối diện. Có người làm việc chung qua ngõ internet nhiều năm mà vẫn chưa có tấm ảnh để nhỡ gặp ngoài đường còn biết để chào. Có người liên lạc điện thư thường nhật quen đến độ khi họ viết không bỏ dấu "dao nao cung la dao" mình sẽ hiểu "đạo nào cũng là đạo". Có bạn mới quen mà như thân tự thuở nào, bảo "tu lâu sẽ thanh tĩnh" làm ngượng ngùng mà hiểu lòng mình "tu lâu sẽ thành tinh" .. Phố chật một ngày như mọi ngày với đầy những giờ khác nhau cạnh từng chớp tắt của binary(2) đã làm tôi giầu thêm bạn thêm tình hàng xóm. Và, hơn tất cả, những láng giềng tuy xa vạn dặm vẫn gần, thật gần như lúc dùng mouse khẽ bấm nút "send"


(1)
tôi (aka.)

để lại đây bài thơ
bài thơ tối tăm vất vả
soi lối tương lai mù mờ
tôi! (gã thư sinh nhẹ dạ)

để lại đây tiếng cười
chuyến xe đêm người ngáy ngủ
vòng quay đều đều nổi trôi
tôi! (gã lơ xe ủ rũ)

để lại đây nỗi buồn
nỗi buồn đọng quanh thể xác
nỗi buồn chẳng thể đem chôn
tôi! (gã mồ côi ngơ ngác)

để lại đây cơn mưa
cơn mưa ôm dáng bên đường
bong bóng tan như lời hứa
tôi! (gã con trai tha hương)

để lại đây con tim
gục đầu tình yêu bốc cháy
vòng trái đất xoay mau
tôi! (gã đến sau khờ dại)

để lại đây cuộc đời
khóc người đi không lần tiễn
ba thước đất một linh hồn
tôi! (với nụ cười cuồng điên)

Song Vinh


(2)
A two-faced world
(translated by Nguyen Thanh Truc)

it can not compress those long miserable nights
it can not undo all the mistakes
it can not copy the fun events
this world is filled with sorrow
(the naked letter)

it can not paste the pictures into our heart
it can not refresh an old love
it can not backup a beautiful afternoon
(this world is silent - as a quiet library)
the tiny neon light cannot outshine a harvest moon

it can not preview the future
it can not debug a good bye
it can not delete our precious memories
this world seems strange
(the naked letter)


the original poem, in Vietnamese, by Song Vinh:

Thế giới binary

đâu có thể nào compress những đêm dài
đâu có thể nào undo những lầm lỡ
đâu có thể nào copy những cuộc vui
thế giới quanh đây ngậm ngùi
(những lá thư không phong bì)

đâu có thể nào paste hình ảnh vào tim nhau
đâu có thể nào new một tình yêu đã cũ
đâu có thể nào back up một buổi chiều
(hai đứa bên nhau thư viện vắng)
thế giới quanh đây trầm lặng
chỉ ánh đèn le lói giữa trời quen

đâu có thể nào preview một tương lai
đâu có thể nào debug một lời từ giã
đâu có thể nào delete kỷ niệm đôi ta
thế giới quanh đây xa lạ
(những lá thư không cần tem)

SongVinh

Tuesday, July 20, 2004

July 20, 2004

Tôi thích và dùng Peter's laws(1) với những câu làm cho mình lúc nào cũng thấy vươn lên. Như: "If anything can go wrong, fix it!" (những gì có thể hư hỏng, hãy sửa nó lại). Và nhất là:
"When given a choice, take both"
"Start at the top and work your way up"
...

Tương phản với Murphy's laws(2) là những câu bi quan, thường xẩy ra và được coi là lẽ đương nhiên. Tỉ dụ như: "If anything can go wrong, it will" (những gì có thể hư hỏng, sẽ hư hỏng)


(1) Peter's Laws

  • If anything can go wrong, Fix it! (To hell with Murphy!)
  • When given a choice -- Take both!
  • Multiple projects lead to multiple successes.
  • Start at the top and work your way up.
  • Do it by the book...but be the author!
  • When forced to compromise, ask for more.
  • If you can't beat them, join them, and then beat them.
  • If it's worth doing, it's got to be done right now.
  • If you can't win, change the rules.
  • If you can't change the rules, ignore them.
  • When faced without a challenge, make one.
  • "No" simply means begin again at the next highest level.
  • Don't walk when you can run.
  • Bureaucracy is a challenge to the be conquered with a righteous attitude, an intolerance for stupidity, and bulldozer when necessary.
  • When in doubt: THINK!
  • Patience is a virtue but persistence to the point of success is a blessing.
  • The squeaky wheel gets replaced.
  • The faster you move, the slower time passes, the longer you live.


(2) Murphy's laws

  • If anything can go wrong, it will
  • If there is a possibility of several things going wrong, the one that will cause the most damage will be the one to go wrong
  • If anything just cannot go wrong, it will anyway
  • If you perceive that there are four possible ways in which something can go wrong, and circumvent these, then a fifth way, unprepared for, will promptly develop
  • Left to themselves, things tend to go from bad to worse
  • If everything seems to be going well, you have obviously overlooked something
  • Nature always sides with the hidden flaw
  • Mother nature is a bitch

Saturday, July 17, 2004

bài viết "sau ngôi chùa" của người bạn bên Montréal làm tôi khi nhìn cảnh chùa chạnh nhớ tới ở tiểu bang North Carolina, thành phố Charlotte, cách phố chật của tôi 3 giờ lái xe có một ngôi chùa. Và, tuy không là phật tử thứ thiệt, tôi cũng đã đến đó nhiều lần vì hình ảnh mẹ tôi bên mỹ thờ nơi chùa đó (để tôi đến thăm thường được). Ngôi chùa với một nhà sư đáng kính. Ông ta hiền hơn tất cả. Rồi một ngày có lũ vào cướp chùa (lũ người không phải người tây phương, mới là điều đáng buồn), không những đà lấy hết tiền trong hộp công quả (có lẽ bạn cũng biết, ở chùa thì hộp công quả có được bao nhiêu tiền đâu) mà còn đánh ông ấy rất nặng để phải vào nhà thương nằm ở emergency care. Nhưng ông ấy vẫn hiền hoà không thưa kiện gì với cảnh sát. Nhà sư hiền hơn tất cả ..
Rồi .. nhà sư đáng kính ấy đã tự thiêu cho niềm tin .. Hãy vào xem những links này

Wednesday, July 14, 2004

Phố chật những ngày hè đi đâu cũng thấy xây cất. Những con đường cần mở rộng nên bị chậm lại. Từ 3,4 lines dồn lại còn hai, rồi còn một. Rồi phình ra, rồi thắt vào. Đôi khi dồn lại 1 line mà cả hai chiều xe đều dùng nên phải có người cầm bảng để hướng dẫn. Thay vì 20 phút để đi thì bây giờ phải tốn 1 giờ để đến.
Sáng tôi đi làm thấy đống đất bự như trái đồi nằm bên tay phải. Chiều về thì đống đất được dời qua bên kia đường (nhưng cũng nằm bên tay phải của tôi). Hôm sau nó bị chẻ làm đôi nằm mỗi bên một nửa, rồi lại dồn lại thành một đống bữa sau. Từng đống, từng đống đất. Đống thì bự, đống thì nhỏ, đống nhô cao, đống trải dài.

Nhìn đống đất mà tôi chạnh nhớ ngày của năm tôi tình cờ về lại VN qua chuyến công tác quá vội. Thấy những người gầy gò cầm xẻng xúc từng mẫu đất, nghĩ tới những máy "earth mover" của bên này; tôi cảm thấy có chút gì nghẹn lại trên cổ họng. Nhưng làm sao so sánh được khi nước này là nước đứng hàng đầu mà nước Việt chỉ là một trong 5 nước nghèo nhất trên thế giới.

Phố chật những ngày hè với hoa Mimosa đã tàn, cây Mimosa đã lùi vào trong những tàn cây khác nhường chỗ cho muôn loài hoa mùa hè thi nhau nở rộ. Những Crape Myrtle, Day Lilies, Tullips, Roses, Blackyed Susan, .., rực mầu điểm trang cho phố chật. Phố chật vẫn giữ tôi lại vì có đủ 4 mùa, đủ buồn đủ vui, đủ tiếng ve kêu rang mùa hè trong nỗi vắng loài hoa phượng.

Tuesday, July 13, 2004

Lầu 1 nơi sở tôi có một cái máy đặc biệt. Trong máy là một vòng tròn nhiều từng, mỗi từng chia ra từng ngăn đựng món ăn khác nhau cùng vài ngăn đựng thức uống. Bên ngoài máy là hai nút bấm để khách chọn. Một nút làm cái vòng chạy theo chiều kim đồng hồ, nút kia làm cái vòng chạy ngược lại. Khi món ăn hiện ra cửa sổ thì khách bỏ tiền vào. Khi bỏ đủ thì cửa sổ bật ra. Khách thò tay vào lấy.

Trong tất cả những món ăn thì món piza của máy này có một không hai (nghĩa là nguyên máy chỉ có một miếng piza thôi). Cũng giản dị. Này nhé, sau khi bấm qua bấm lại cho miếng pizza hiện ra thì bỏ 2 đồng vào máy rồi kéo cửa lấy nó ra. Nhìn sẽ thấy miếng pizza được đặt trên tấm giấy bìa cứng và gói quanh bằng giấy bóng. Cẩn thận bóc miếng giấy bóng rồi đưa vào microwave. Nhớ để chính xác 2 phút, không hơn không kém. Khi microwave xong thì cẩn thận lấy miếng pizza ra, coi chừng bị phỏng. Sau đó tìm cái thùng rác mà vất miếng pizza đi, chỉ ăn tấm giấy bìa cứng vì tấm giấy bìa cứng này có nhiều hương vị và ăn bảo đảm hơn miếng pizza.

Nói vậy là đủ hiểu đồ ăn máy này ngon cỡ nào. Cho nên, nhiều kẻ đã gọi máy này là "the wheel of death".

Tôi không thể nghĩ được tại sao khi máy đầy thì vài ngày sau là hết đồ. Trong khi ra ngoài khoảng 3 phút là đầy đủ những nhà hàng với giá ăn trưa thâ.t rẻ, tha hồ mà chọn.

Monday, July 12, 2004

Nguyệt san Nhà Việt (aka: VietHome) tháng này có hình bìa sexy). Nhìn mà muốn trở thành cây dừa lúc họ chụp hình vô cùng. Sau khi tạm dẹp bỏ cái ý nghĩ trở thành cây dừa, tôi thư thả lật tìm đọc thì hơi thất vọng (chỉ hơi thôi) bởi bài viết về người mẫu quá ngắn. Bù lại, có bài viết về sự chật vật của những con voi ở Á châu, về những con cá Samon, về cố tt Reagan và VN, về cố thiên tài Ray Charles, về Hàn mạc Tử, về Nguyễn Khoa và Bành Ái Thư ở Cali đại diện Hoa Kỳ về môn bóng bàn cho Thế Vận hội 2004. Xin đừng nghĩ tôi quảng cáo cho tờ báo này. Trong ngày đầu của tuần lễ tránh không coi truyền hình, báo kỳ này với những bài kể trên cùng hình bìa đã đem cho tôi một tối chủ nhật nhẹ nhàng.

Sunday, July 11, 2004

Vì vấn đề hoàng pháp, cô Từ Hoa sẽ gởi miễn phí cuốn Nhập Pháp Giới Lược Giải và 5 CDs cho những ai muốn tham khảo thêm về kinh Hoa Nghiêm. Xin Liên lạc với tác giả Từ Hoa tại: dauxua756@aol.com

nhà thơ/văn Thái Thụy Vy vừa tái bản tập biên khảo Biên Hùng Liệt Sử. Quyển sách viết về địa linh nhân kiệt của vùng đất Biên Hoà. Sách dầy hơn 235 trang với thêm nhiều hình ảnh và bài viết. Xin liên lạc về: luatanndo@yahoo.com

Friday, July 9, 2004

"Saturday (May 15, 2004), a top Bush administration official said the American Bald Eagle will be removed from the threatened species list this year. The birds will still be safeguarded under the federal Bald Eagle Protection Act of 1940"

Người bạn mà tôi thỉnh thoảng vẫn đi chung trong những ngày nghỉ quanh vùng biển thở dài bảo là tiểu bang mình con số của chim đại bàng (Eagle) tụt xuống.. vậy mà sao cứ lại bị cắt thêm tiền cho ngân quỹ. Cắt mãi đến độ mình phải xuất tiền túi mà làm. Tôi nghe từng tha thiết trên lời nói gượng vui của bạn tôi .. Những đêm bạn cặm cụi với máy điện toán gởi từng bài tường trình đến Washington, DC vẫn chưa có kết quả. Những chuyến bạn vội vã đi họp xa để công việc thường nhật đọng lại rồi phải làm bù thêm trong những ngày thiên hạ đi chơi vẫn cứ kéo dài. Chuyện làm thêm thành chuyện làm thật, chuyện làm thật trở thành gánh nặng của những giờ ngơi nghỉ. Bạn tôi gầy dần theo năm. Nỗi lòng của người với vật sao tôi thấy thiết tha, tận tụy hơn bao giờ. Không quản ngại nắng mưa, bạn tôi cẩn thận quan sát từng con chim, thuộc lòng từng hình dáng. Này nhé, con này là T., vợ nó là V., hai đứa con nó là M. và N.; M,N được đúng 14 tháng. Mày biết không .. Loại chim ở tiểu bang mình nó lạ lắm .. Nó sống có đôi.. Khi con này chết, con kia bỏ đi đâu mất luôn. À, mày biết khi tụi nó làm tổ, nó làm tổ rất chật, chỉ đủ chỗ cho hai con chim con. Rủi có 3 trứng mà nở đủ 3 thì sẽ có con lọt khỏi tổ mà chết. Mà tụi nó lại làm tổ trên cây cao. À, khi nó làm tổ thì con mái đi tìm những cây có gai, đôi khi phải bay cả hơn chục dặm mới tìm được. Nó mang về cho con trống dệt tổ. Con trống gài những mũi gai vào trong. Rồi sau đó nó dùng mỏ rứt lông ở ngực ra lót vào tổ. Chiếc tổ thành hình ấm và êm. Sau đó con mái đẻ trứng. Thông thường nó đẻ khoảng 1 tới 2 trứng. Hoạ hoằn lắm mới được 3 trứng nhưng tổ chật nên sau vài ngày chen sống sẽ có con lọt tổ chết. Chỉ hai con thôi mà vợ chồng tụi nó đi tìm đồ ăn cũng đã khó khăn rồi .. Người bạn tôi say sưa kể..

Rồi, mày biết không, khi chim con đủ lông đủ cánh, càng ngày càng lớn thì tổ càng chật. Đến một ngày một con không chịu được nữa bay đi. Tổ rộng ra cho con còn lại nhưng bố mẹ nó từ từ rút những cọng lông lót phía trong tổ ra, mỗi ngày rút một ít. Cái tổ trở nên khó ở dần vì những cọng gai nhọn. Cuối cùng chiếc tổ chỉ còn những gai đâm làm chim con phải mau rời tổ. Không hiểu sao cha mẹ chúng hiểu mà làm lũ con rời tổ trước mùa đông, dẫu mùa đông mỗi năm sớm muộn không chừng.

Thấy chưa, mày thấy những tổ chim rỗng đó chưa. Vì, chúng không bao giờ dùng lại tổ cũ ..

Trời quá sáng nhưng vẫn sương mù, bạn tôi vẫn băn khoăn về những con chim. Trở lại xe, người bạn lấy cái lồng thò tay vào đem ra một con chim nhỏ. Trên tay người bạn con chim ngơ ngác nhìn khoảnh trống trước mặt. Mày biết không, con chim này toa may mắn được nó khi nó rơi khỏi tổ .. không thì .. Nay nó bay được rồi .. Tao mừng .. Người bạn vung tay lên .. Cánh chim vụt bay trên nụ cười rạng rỡ của bạn.

Nhìn bạn cặm cụi ghi vào quyển sổ tay, tôi nhủ thầm: không hiểu bạn tôi đặt con chim đó tên gì, không hiểu sao bạn lại bỏ tâm huyết làm việc này, không hiểu sao bạn theo đuổi việc này lâu như vậy, .. "À, mày biết không", bạn tôi giữ lời thật nhỏ .."Tao đếm tất cả là 61 con. Sẽ có con cô đơn, tội nó quá".

Nắng lên cao dần, trời chuyển nóng trong ngày đầu hạ. Nhìn gió biển thổi tung mái tóc nhiều sợi bạc của bạn tôi. Nhìn dáng bạn giữa vùng bao la .. "Cánh chim cô đơn" .. Tôi nhủ thầm! Bạn tôi vẫn đứng, biển vẫn vắng, vẫn gió nhiều ..

Hai người về VN đã về lại an lành. Một người nói: "có lẽ vài năm nữa mới về", ngưòi kia nói: "khi có dịp thì mới về" .. Vậy thì bần đạo có bài thơ này cho trường hợp đó

Ráng thầm nhại theo

bỏ đi, bước lở bước bồi
tôi tim lá mục lần hồi nhớ trông
xứ này đất rộng người đông
để đôi tay níu chạm vòng cô đơn

bỏ đi, bước dỗi bước hờn
tôi xa giấc ngủ tôi mòn mỏi tôi
chiều lên ngó đất ngó trời
chạm con ngõ cụt thương đời ráng theo

bỏ đi, bước chống bước chèo
tôi mồ côi sớm tôi nghèo theo năm
gặp em tuổi mộng môi rằm
lạ câu kinh phật ráng thầm nhại theo

bỏ đi, bước núi bước đèo
lỡ thương phận nước nên chèo dài sông
ngó quanh người vẫy tay mong
hai năm mười ngón nên không được gì

bỏ đi, thì cũng lần đi
chợt thêm lạc lõng từ khi lần về
lót thêm sỏi đá đường mê
tôi loay hoay ngủ bên lề cuộc chơi

song vinh

Wednesday, July 7, 2004

Labels: 0 comments

đi trong còn mất người thân
giữa lòng phố chật bước gần lại xa
bước đi chạm buổi chiều già
bước về chợt cõi riêng là cõi chung
loanh quanh chộn rộn bung xung
sở quen việc lạ họp chung nỗi rời
điện thư người đã về rồi
niềm vui rộng mãi bên lời thư quen

SongVinh

"Hễ khi nào lá trên cây rũ xuống thì trời sẽ mưa"
"Rũ xuống là rũ thế nào ?", tôi hỏi.
"Thì lá rũ xuống đó "!
"Rũ nhiều hay rũ ít", tôi lại hỏi.
"Này .. cây này lá nó rũ xuống đó.. thấy không.."
"Lá rũ thì.. bao lâu sẽ mưa?" tham lam tôi hỏi tiếp
"Hễ lá rũ thì trời sẽ mưa.. mà"
Và, trời mưa, mưa thật. Tôi để từng giọt nước thấm sâu vào da thịt, uống từng ngụm nước như kẻ sắp chết trên sa mạc. Những ngày tắm mưa thời nhỏ tưởng phôi pha nhưng vẫn còn gần, gần hơn ánh mắt của những người chung quanh.
Cơn mưa mùa hạ đến và đi quá nhanh nhưng đủ giữ tôi ngồi lại. Qua những đọt nắng từng chiếc lá "hồi sinh".. Bây giờ nhìn ra .. À! lá hết rũ rồi ..
Những chi tiết nhỏ nhoi mòn dần cuộc sống đã được tôi chôn xuống nền đất ẩm trưa nay. Quanh chỗ tôi ngồi vẫn dịu dàng câu nói "Hễ lá rũ thì trời sẽ mưa".

Friday, July 2, 2004

Từ không gian xuất hiện loài người rồi qua loài người thời gian được tạo ra và được đưa lên quan trọng hàng đầu. Từ ngày qua đêm đã được loài người chia ra từng khoảnh vụn để vịn vào đó mà tăng thêm khả năng sản xuất cùng giảm dần khoảng nghỉ ngơi. Thời gian còn được dùng như thước để đo sự thông minh, để có lý do chánh đáng mở hoặc đóng những cánh cửa dẫn vào nguồn lợi. Khi chiếc đồng hồ bị hư không sửa được ngưòi ta sẽ vứt nó đi. Dẫu vậy, chiếc đồng hồ hư vẫn còn giá trị. Hãy nghĩ đến câu "cái đồng hồ, cho dẫu ngừng chạy vẫn chỉ đúng giờ hai lần trong một ngày (Even a stopped clock gives the right time twice a day)" để biết rằng thời gian, cho dẫu tạo bởi con người, vẫn là chút gì vĩnh cữu.
comments

Cuối tháng tư 2005 là đủ 30 năm người Việt đưa nhau ra hải ngoại. Những ngày đầu tiên là những ngày sống rải rác, sau đó rủ nhau về những miền phong thổ giống quê xưa. Dù tôi ở quá xa và đi quá lâu, tôi vẫn nhớ những con đường hình bàn cờ với từng tên đáng yêu như Beach blvd, Lampson, Brookhust, .. Ngày tôi ở đó khu thương mãi nam Cali chỉ hơn trăm tiệm khiêm tốn chiếm góc nhỏ. Bây giờ con số tăng lên tới hơn cả ngàn tiệm, hùng dũng chiếm đầy nhiều góc phố.

Những di dân khác tới xứ này họ không muốn chối bỏ quá khứ nhưng họ muốn cái mới làm hơn cái cũ. Cho nên vì thương York, họ gọi vùng đất tạm dung của họ là New York. Và, .. có lẽ bạn hiểu tôi muốn gì rồi ..

Làm sao đổi tên "Little Saigon" thành tên khác hỡi bạn? Tỉ dụ như "New Saigon" .. Chữ "little" nghe chói tai, nghe nhỏ nhoi, nghe lệ thuộc. Rồi, hai chữ này lại theo nhau lan ra từ miền tây sang miền đông bắc, đông nam, etc..

Tôi biết tôi khó trở lại cali cho dẫu kỷ niệm vẫn tràn ngập hồn tôi nhưng tôi hy vọng là khi trở lại tôi sẽ lái xe vòng ngõ khác để tránh cái bảng nhỏ mang mũi tên chỉ vào hướng "little Saigon" đáng ghét này. À, tôi chỉ nói cái bảng đáng ghét, cái tên cũng đáng ghét thôi. Ngoài ra, những gì của "little Saigon" là tôi yêu mến vô cùng.

Tuesday, June 29, 2004

Không cứ gì vùng đất ở lâu mới làm mình hoài tưởng. Những vùng đất một lần tìm đến, thậm chí những vùng đất chưa từng đến vẫn là nguồn của luyến thương. Đó là vùng đất của quê cha, quê mẹ, của ấu thơ, của hẹn hò. Vùng đất nơi người mình yêu, nơi người yêu mình nhắc đến. Như tiếng nhạc nào đó mình khẽ: "nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ .." Rồi cứ vậy mà thèm nhắm mắt hoài cho hương quá khứ đọng lời an ủi. Thành phố của chiều, thành phố của đêm, thành phố của tôi, của người. Dẫu dị biệt nhưng sao tôi, người cảm nhận như nhau. Đời sống xô người xô tôi để chúng ta đọng về một phía. Hai đường thẳng song song chẳng gặp nhau nhưng đã theo nhau về cuối trời. Nơi đó sự so sánh, xếp loại đã không còn. Nơi đó là điểm của niềm vui tao phùng. Trong trí nhớ phai dần theo thời gian vẫn lõm bõm đọng lại bài ca của một người viết cho vùng đất mà tôi còn lưu luyến. Hãy cùng tôi ca theo điệu của bài nhạc "Anh hậu phương, Em tiền tuyến":
"đây Cà Tom rừng âm u hẻo lánh,
Tánh Linh vắng nhân tình,
Duy Cần xa vắng đìu hiu
kìa cầu Loăng Quăng hắt hiu trên niềm nhớ
soi núi Ông khói hoàng hôn
..."
Hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau nhưng chúng mãi mãi bên nhau. Hãy nghĩ như vậy cho những vùng đất rời xa trở thành những vùng đất trong tim.

Monday, June 28, 2004

Phố chật có đến những hai tiệm ăn Việt trên cả ngàn tiệm ăn khác (tính luôn những tiệm fast food, đương nhiên!).

Tiệm thứ nhất chuyên bán phở. Tiệm này tương đối ít khách nhưng lúc nào cũng có vài chiếc xe đậu cạnh xe của người chủ. Ông chủ rất bận vì không những làm chủ mà thỉnh thoảng kiêm luôn người làm, kiêm luôn đầu bếp, đôi lúc thành người chùi dọn bàn. Khi khách vào gặp ông chủ là trăm lần như một ông khẽ nụ cười chào, vắt chiếc khăn lúc dùng đập ruồi lúc chùi bàn vào cổ rồi vội vã vô bếp bốc phở chan nước lèo.

Tiệm thứ nhì bán nhiều món ăn. Tuy vậy tiệm này vẫn cố vươn thêm món phở cho đủ tinh thần dân tộc. Món phở khi mặn, khi nhạt. Đôi khi mặn nhạt nối nhau bằng sợi phở cái dừ cái dai, cái lớn cái nhỏ, cái dài cái ngắn, cái trong cái đục. Những món ăn khác của tiệm này khi so với phở thì phở vẫn luôn là món ăn "dễ chịu" nhất, cũng trong tinh thần dân tộc.

Cả hai tiệm về lượng chỉ chênh một chút nhưng phẩm thì giống hệt nhau. Nghĩa là "khách vào cửa lóng ngóng chờ .. chợt một người đột ngột xuất hiện từ của bếp giơ tay vẫy chỉ vào một trong những nhiều bàn còn trống. Khách tự dẫn mình len qua từng cái nhìn của khách đến trước vào bàn ngồi mà chờ. Một lúc có người chạy ra quăng lên bàn vài thực đơn rồi lẳng lặng bỏ đi. Bẵng đi hồi lâu ngay lúc mình không ngờ nhất chợt người xưa lại xuất hiện với cuốn sổ nhỏ lạnh lùng hỏi vài câu để lặng lẽ bỏ đi. Đợi thêm một chặng nữa rồi cuối cùng xuất hiện người khác mặt hầm hầm đưa đồ ăn đến. Rồi, như người trước, cũng lặng lẽ quay gót. Khách biết thân ăn xong bỏ tiền tip rồi tự mình đứng dậy đến quầy tính tiền để ra về trong âm thầm; chẳng lời cảm ơn, chẳng lời từ biệt". So với những tiệm khác qua từng nụ cười niềm mở của người hầu bàn, của người tính tiền với câu cảm ơn và lời mời hãy trở lại thì hai tiệm Việt này vẫn giữ được phong tục đáng thương (và đáng yêu) trên đất người.

Vậy mà, những người Việt làm cùng sở hễ có dịp đi chung ra ngoài ăn trưa, là cứ bảo, "Thôi! đi ăn phở .. Đi tiệm nào?". Cũng trong tinh thần dân tộc, tôi lặng lẽ xung phong làm tài xế, hễ ngày chẵn đến tiệm này, ngày lẻ, đến tiệm kia.

Saturday, June 26, 2004

bữa nay tình cờ vào link này. Không có ý quảng cáo .. Kỹ thuật cao. Cao hơn kỳ những người Âu châu đến cho không đèn bão rồi sau đó bán dầu với gía cao

Monday, June 14, 2004

Phố chật càng ngày càng thêm shopping, văn phòng, nhà ở, ...Vậy mà vẫn chưa đủ .. Để lấy thêm chỗ nhiều khu rừng đã bị bánh xe máy ủi gom vào làm mồi cho lửa. Khu rừng nào may mắn thì theo bước thời gian càng ngày càng bị xén nhỏ.

Để bù cho lũ cây nằm xuống, người ta trồng lại bằng những cây thành phố chỉ định. Thế là đám maple, oak, birch, .. từ từ chiếm hầu hết những khoảnh đất làm thành cảnh quen. Nhất là loại Crape Myrtle. Loại này được trồng không thiếu chỗ nào. Đến hè những cây này thi nhau nở rực nhiều hoa mầu lả lơi cạnh những con bọ Japanese beetles bay lượn. Trong rộn ràng của đám Crape Myrtle, trong cái nóng ngày hè, trong ven rừng còn sót lại cạnh con đường tôi đi, có từng gốc Mimosa trở mình đơm bông. Mầu hoa Mimosa của năm nay vẫn tươi nhưng sắc như đã sụt đi một phần. Có lẽ vài tháng thiếu mưa cộng thêm từng mảnh đất chứa hơi ẩm mất dần đã tạo ảnh hưởng chăng?

Nếu không có những nhành hoa vươn trên khoảng vắng thì người ta khó thể nào nhận ra vì phần lớn Mimosa ở phố chật đều mọc hoang. Có người cho rằng Mimosa là loại hoa buồn; Tôi không nghĩ vậy. Trong ngôn ngữ loài hoa, có người biên Mimosa là "chúc bạn bình an", có người viết Mimosa là "Tình yêu mới chớm nở"; Tôi cũng không hoàn toàn đồng ý. Nhưng thôi, đã làm kiếp hoa thì có sao cũng vẫn khoe sắc. Hoa Mimosa bên phố chật riêng tôi lúc nào cũng theo gió đong đưa như thầm thì "anh ơi! em vẫn còn đây".

Thursday, June 10, 2004

Vuông chiếu LH có trang viết về tiểu sử của những nhà thơ văn họa nhạc sĩ cùng điêu khắc gia. Nhưng (lại nhưng) không có trang viết về tiểu sử của ca sĩ. Có lẽ, cõi bao la của internet đã có trang(s) nói đến ca sĩ chăng? Quả đúng như vậy. Hãy vào Phố Xưa để xem. Và nếu không ngại sợ quá khứ làm mình bâng khuâng thì Phố Xưa với tạp ghi "vang bóng một thời" sẽ đưa tâm tư về thăm lại kỷ niệm của những ngày xưa, thân ái.

Wednesday, June 9, 2004

ở đây có câu: "sự khác biệt giữa con trai và đàn ông là giá trị món đồ chơi". Có thể hiểu theo một trong những nghĩa đen là nam tính không lớn "khôn" được, vì quanh quẩn lo chơi. Trong khi phái nữ, chưa đọc thấy có những ví von như vậy.

Hiểu sao thì hiểu, thỉnh thoảng vẫn thấy thích mình bé lại cho bớt lo, nghĩ. Cho tìm lại hồn nhiên trong tranh sống. Cho thêm bóng mát nơi tạm dừng. Cho dẫu đời níu/kéo, hãy "đừng mang gươm giáo vào với đời". Bài 'tự tình khúc' đã nói dùm tôi hết những cảm xúc của hôm nay.

Tự Tình Khúc
nhạc: Trịnh Công Sơn

Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
chờ xem thế kỷ tàn phai

Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
mà sao vẫn cứ lạc loài.

Tôi như là người lạc trong đô thị
một hôm đi về biển khơi

Tôi như là người một hôm quay lại
vì nghe sa mạc nối dài

Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười

Đôi khi một người dường như chờ đợi
thật ra đang ngồi thảnh thơi

Tôi như là người ngồi trong đêm dài
nhìn tôi đang quá ngậm ngùi

Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
một hôm thấy được đời tôi

Tôi yêu mọi người cỏ cây
muôn loài làm sao yêu hết cuộc đời

Tôi như đường về mở ra đô thị
chờ chân thiên hạ về vui

Tôi như nụ cười nở trên môi người
phòng khi nhân loại biếng lười

Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời

Tôi như ngọn đèn từng đêm vơi cạn
lửa lên thắp một niềm riêng

Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
chờ tôi rã cánh một lần.

Một hôm buồn ra ngắm giòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống

Monday, June 7, 2004

Chia tay, "Người đi buồn hay người ở buồn", aka: "Người đi buồn, hay người ở; buồn" là câu hỏi tôi thường tự vấn những lần đưa, tiễn. Tháng sáu ngoài trời mưa, ngoài cảm tưởng cái ly nửa đầy nửa cạn của sáu tháng còn lại luẩn quẩn bên sáu tháng qua mau còn thêm hai người quen về thăm quê hương. Một người đi tuần trước, một người đi tuần này. Tuy hai người chưa biết nhau nhưng sẽ cùng đến cùng thành phố. Có lẽ nẻo đi trên quê hương khác nhau nhưng lúc về, sẽ rời khỏi việt nam cùng một ngày. Rồi, không hẹn mà gặp, trưóc lần đi cũng, ân cần, hỏi: "anh có cần mua gì bên đó không?" .. Câu trả lời vẫn là "không! thank-you very much!!" .. Và lần này, kẻ đi vui nhiều, thật nhiều cho người ở lại cùng vui theo. Muốn rút lại chữ "không" nhưng một lời nói ra trăm ngựa không kéo về được. Thôi! cần gì thì có lẽ chỉ cần như vầy thôi!

Dặn Dò

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh một thoáng gió di cư
gió di cư thơm mồ hôi vất vả
của cha già bên nỗi nhớ niềm lo

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh vài giọt nắng hoàng hôn
nắng hoàng hôn nắng ôm bóng mẹ
giọt lệ thầm quanh ngày tháng mong con

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh một khúc nhạc tuổi thơ
nhạc tuổi thơ hai đứa mình đùa nghịch
tuổi dại khờ toan tính chuyện lấy nhau

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh một chút phấn trường xưa
phấn trường xưa tuổi học trò chưa đủ
nên cả đời cứ bận bịu tìm quên

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh một chút khói xum vầy
khói xum vầy tháng tư ai cướp mất
anh em mình từ đó sống tha hương

nếu có thể khi em về bên đó
nhớ ở lâu cho trọn một lần đi
vì anh hiểu khó lòng em về lại
khi đứng nhìn đổ nát cạnh ăn chơi

nếu có thể khi em về bên đó
lấy dùm anh một chút đạo làm người
đạo làm người theo thời gian phai lạt
bên xứ người đầy vật chất bon chen

nếu có thể khi em về bên đó
đem về đây ngày tháng của hẹn hò
chen tóc bạc nuôi hồn anh trẻ mãi
đón em về phố chật trọn đời vui

song vinh

Two quotes from Ronald Reagan (1911 - 2004):

"How do you tell a communist? Well, it's someone who reads Marx and Lenin. And how do you tell an anti-Communist? It's someone who understands Marx and Lenin."

"It's true hard work never killed anybody, but I figure, why take the chance?"

Monday, May 31, 2004

Trong chiến tranh người dân, người chiến sĩ là những kẻ thiệt thòi nhất. Câu "nhất tướng công thành vạn cốt khô" vẫn chưa sai. Đời sống càng ngày không những làm người thiện thêm lẫn lộn với người ác mà còn làm những kẻ đứng bên lề lùi bước xa hơn. Người xưa chọn nơi vắng để tránh, người nay nơi vắng ở đâu mà tìm .. Năm ngoái tôi biên một bài thơ:

Iraq

những đứa trẻ
chạy theo xe tăng
ngơ ngác nhìn đoàn người
cao, to, nhai kẹo,
những đứa trẻ đen gầy
(như tôi ngày xưa )

đoàn người trên sa mạc
nhân danh tự đo
tôi chợt thương kẻ ốm tong teo ngồi xếp hàng
tay ôm đầu
trên sa mạc nóng
những kẻ bị bỏ rơi, thua trận

bạn fordward cho tôi những tấm hình,
không có trên CNN, FOX, ABC, trên PBS
tôi lặng lẽ ngồi ca:
"một buổi sáng mùa xuân .. một đứa bé yên nằm
bờ môi dường thầm hỏi .. có thiên đường hay không ..(1)"
tôi
đứa trẻ năm xưa lớn, đã già
bạn bảo tôi
người già là đứa trẻ may được sống lâu
tôi không cãi

dạo này
tôi không coi Ti-vi, không đọc báo, nại cớ bệnh chả đi đâụ
tự dưng nhà nhiều người thăm. Cảm ơn những tấm lòng
Và, tôi không còn gì để trả lễ

tháng tư năm rồi
có niềm chật vật

tháng tư năm này
tôi bình thường
vì tôi hiểu thêm một điều
họ thu nhận hết
nhưng không thể nào thu nhận tôi

(1) music by Trinh Cong Son


Năm nay thêm bài nối tiếp. Hy vọng bài này (sẽ) là bài cuối.

29 Tháng Tư, vụn

Em bảo "chiến tranh không phải là giải pháp" (1)
tôi nghĩ em muốn nói "chiến tranh không còn là giải pháp "
đoàn người đi
biểu tình

Em bảo "Chiến tranh chỉ dành cho những người thiếu khả năng ngoại giao" (2)
tôi nghĩ em muốn nói "30 tháng 4"
đoàn người đi
tị nạn

Iraq nằm đâu? tôi chưa dám biết. Nhưng Iraq cũng có những người già cầu kinh khi bom đạn nổ, cũng có những đứa trẻ hãi hùng từng đêm pháo kích (như tôi ngày xưa), cũng có những đứa con gái mơ ngày mai lấy chồng đẻ con sống đời người mẹ, cũng có những thằng mang hoài bão mong hoà bình cho đất nước. Nhưng, cũng có những kẻ đầu trâu mặt ngựa.

Tôi ở xứ Mỹ lâu hơn ở Việt. Vậy mà tôi vẫn chưa gọi nơi này quê hương dẫu ba mẹ tôi dạy: Một đêm trú một bữa ăn ơn đầy phải trả. Chưa kể bà chị, vô tình, cho tôi cuốn sách đầu đời "Dưới Mái Học Ðường" bồi thêm cuốn thứ hai "Tâm Hồn Cao Thượng" . Cho nên mới có ngày tôi chông chênh nhìn đám người biểu tình tâm lòng bối rối. Tôi lại tìm quên: "Một buổi sáng muà xuân .. Một đứa bé yên nằm .. bờ môi như thầm hỏi .. có thiên đường hay không.. (3)"

Có bao nhiêu người tị nạn đi biểu tình chống chiến tranh?

Em bảo: "Make Peace Not War"
Hoà bình .. Hai chữ vẫn chưa về trên quê tôi.

(1) War Is Not The Answer: "Chiến Tranh Không Phải Là Giải Pháp"
(2) War for People With Limited Language Skills: "Chiến Tranh Chỉ Dành Cho Những Người Thiếu Khả Năng Ngoại Giao"
(3) Nhạc Trịnh Công Sơn

Friday, May 28, 2004

Có nhiều kiểu tính đã cũ mà đôi khi vẫn làm ta khựng lại vài giây suy nghĩ. Tỉ dụ như có 3 người bạn mướn khách sạn, anh "A" chạy vào hỏi giá rôì chạy ra bảo tốn $30 một đêm. Thế là mỗi người bỏ ra $10, vị chi là $30. Khi anh "A" vào đưa tiền, người chủ khách sạn bảo vì quá tối nên xuống giá còn $25. Thối lại anh "A" $5. Anh "A" trả mình và mỗi bạn lại $1.00, còn $2.00 của chung. Như vậy thay vì $10.00, ai cũng chi ra $9.0. Ba nguời là 3x9 = $27 cộng với $2.00 thì tổng cộng là $29.00. Như vậy $1 đồng mất đi đâu?

Đó là rắc rối của lĩnh vực toán học. Bò qua lĩnh vực kinh tế, khi tính tiền mà người ta nói $11.15 thì tôi đưa $21.15 để không những bớt đi tờ lẻ $1.00 và tiền cắc 15 xu, tôi sẽ được được thối lại chẵn $10.00 cho nhẹ túi. Từ lâu tôi vẫn làm như vậy; thích làm như vậy và muốn làm như vậy. Qua những tiệm của Mỹ của thật nhiều tiểu bang, no problem-mo!. Nhưng thỉnh thoảng vào tiệm Việt, tôi đụng một điểm rất chi ư là kỳ lạ là mỗi khi tính tiền xong họ nói (thật nhỏ) là $15.00. Hễ mà tôi đưa $25.00 thì tự động có sự tăng giá "A !! tổng cộng $25.00" hoặc "quên" không thối lại. Tôi đã thử và trăm lần như một. Cứ hễ tôi đưa đúng tiền thì êm mà hễ tôi đưa thêm theo kiểu tôi vẫn theo thói quen làm là xẩy chuyện lộn xộn. Qua bao nhiêu muà đôi co tôi đã tìm ra chân lý. Với kinh nghiệm tả tơi đó, hễ bước vào tiệm VN là tôi thủ sẵn tiền cắc và trả theo đúng giá cho vui lòng người chủ, vui lòng tôi. Cái câu "Ăn theo thuở, ở theo thờí" lúc nào cũng đúng, cũng là kim chỉ nam của tôi vì tôi lúc nào cũng muốn "ai cũng vui cho mình thêm vui"!

Nhưng, lại nhưng, khi mình tìm được "chân lý" thì cái "tay lý" nó cũng theo về mà buộc mà níu mà véo mà bấu mà ngắt mà lôi mình đó bạn

Wednesday, May 26, 2004

Tiệm sách tôi thường lui tới đổ ra những sách cũ với giá ghi lại thật rẻ. Tôi nhìn từng cuốn sách khổ lớn bìa dầy với hình ảnh đầy màu sắc cạnh bài viết đầy giá trị (mà chỉ khoảng dưới 10 đồng) chạnh nghĩ tới thời nhỏ. Của những lần bà chị lôi qua khỏi tiệm sách Khai Trí ở Sàigòn. Tôi vẫn nhớ từng cảm giác thòm thèm những quyển sách bìa mầu khổ lớn đó. Bây giờ tôi đang đứng trước đống gia tài. Tôi đã mua thật nhiều với hy vọng là mình có thể làm đuợc một chút gì. Nhưng (lại chữ nhưng đáng ghét) làm sao tôi có thể làm gì được khi lũ sách thì nặng, tiền cước thì cao, mà người về thì phải cưu mang những phần của họ. Thôi thì, cũng như những ước vọng khác nữa của tôi, để đó .. tính sau.

Tình cờ tôi lướt qua một tựa đề tạm dịch là "Làm sao học Visual Basic trong vòng 30 ngày". Tôi tò mò cầm lên. Sách dầy chữ nhỏ mà giấy thì mỏng. Nhưng, lại nhưng, giá quá rẻ. Tôi thắc mắc vô cùng vì trong vòng 30 ngày chưa chắc đã đọc hết quyển sách, huống gì học nó. Ngẫm nghĩ dần hồi tôi mới hiểu là ngày có 24 tiếng. Tuần có 7 ngày. Tháng có 4 tuần. Như vậy sẽ cần 24x7x4 = 672 giờ. Nếu bỏ khoảng 4 giờ để học (cọng thêm 4 giờ khác để hành) thì sẽ tốn khoảng 168 ngày liên tục (xấp xỉ nửa năm) mới có hy vọng thành công.

Nói về sách, tôi muốn thêm một chi tiết nữa là khi cá nhân làm sai, cá nhân sẽ chịu cái sai đó. Khi người thầy dậy sai, thầy sẽ làm hỏng một thế hệ. Khi sách viết sai, sách sẽ làm hỏng nhiều thế hệ. Tôi lại bỏ quyển sách "Làm sao học .. trong vòng 30 ngày" xuống và tiếp tục lựa mua thêm những quyển sách hình khổ lớn bề đầy. Càng lựa, tôi càng gần tôi qua cậu bé của những năm thơ ấu tuy đã xa mà vẫn còn thân thương.

Friday, May 21, 2004

Phố chật người đông. Buổi sáng đi làm còn cụm rừng đến trưa cây ngã chất chồng qua buổi chiều cây chụm thành đống. Hôm sau rực lửa với những xe cứu hỏa xe cảnh sát vây quanh. Từ cây lớn đến cây bé, từ cỏ dại đến hoa thơm, tất cả quấn quýt rủ nhau cùng đi. Vài ngày, vùng đất lòi lõm được san bằng. Vài ngày, mặt đường nằm cong có thêm bãi đậu xe cạnh từng sườn sắt vươn cao. Đủ tháng là lễ khai trương shopping mới với từng mặt người buồn tênh đi shop. Lũ thú hoang mất rừng làm mồi cho bánh xe tháng trước, lũ chim mất chỗ cư ngụ lao xao trên những sợi dây điện chào bình minh hôm này. Phần tôi, vẫn về để đi trên nẻo đường chưa quen đã lạ. Ngã tư với bảng STOP cuối cùng được thay thế bằng đèn xanh đỏ. Tôi thấy có thêm vòng hoa cạnh cây thánh giá mà ai đó cẩn thận đặt tại ven đường bên đám cỏ nhiều mầu. Lũ chim hôm nay ít lao xao và tôi cố giữ tôi cái nhìn thật thẳng.

Wednesday, May 5, 2004

Cả ngày mệt nhọc tự nhiên khỏe lại khi biết kỳ trước đọc trúng số chữ bị biến dạng. Không phải lý do kỹ thuật, chỉ tại con chữ loay hoay chạy từ dạng này qua dạng khác. Hình đính kèm:
dùng để trích dẫn chứ không phải để quảng cáo.

Thursday, January 1, 2004

music box test code:




another: