Sân chơi của lãng du

Friday, April 29, 2005

Labels: 0 comments

nơi chốn

như con sâu quằn quại trong mỏ loài chim
tôi với tháng ngày không móc nối
mỏi mệt trong vòm trời chật
tôi gói tôi vào bốn bức tường xanh

ở một nơi
có thu mây giăng phố vàng
có xuân với chim chào đón
mà vắng đi bước chân người nhí nhảnh

ở một nơi
giòng sông quẩn quanh tìm ra biển
tôi cội nguồn mê mỏi đường xa
huyền thoại người tu muộn thành tiên
tôi tu mãi thành tinh đời nhàm hơn nước lã

ở một nơi
có luyến thương treo khóe mắt
mơ làm gió lốc
bay lên, bay lên
qua sông qua núi qua rừng
tìm em
loài thú hoang miệt mài trên dãi ngân hà

ở một nơi
giòng sông sau cơn mưa tắm đỏ
có tôi ngồi
lạc lõng níu chốn xưa
nhìn nắng tắt sau bờ vực

Song Vinh

Tuesday, April 19, 2005

Khoảng 1986 nơi tôi ở, chính giữa nước Mỹ với twisters, là nơi tôi thường rêu rao "ở đây chẳng có ai quen cả, mà đến tình người cũng vắng tanh". Cho dẫu bạn bè khe khẽ đe là sẽ một ngày làm tôi lấy lại hai câu, hắc ám, đó.

Vùng đất kém nguồn lợi nuôi tôi quanh đời hạn hẹp. Thỉnh thoảng, những người Việt tha hương tình cờ trôi về chung một trường, nổi cơn thèm món ăn Việt chất nhau lên chiếc xe cũ kỹ chăm chỉ chạy khoảng hơn 3 tiếng đồng hồ đến thành phố lân cận. Ở đó, có khu thương mãi người Việt. Khu này gồm một tiệm bán đồ, một tiệm bán phở, và một tiệm bán cà phê. Hai tiệm sau mở cửa hai ngày cuối tuần. Thường thì lũ tôi ghé ăn phở (phở toàn quốc, tức là toàn nước), sau đó vào mua thùng mì, chai tương ớt rồi về. Đời học sinh, thiếu tiền mà thừa thời giờ. Đêm khuya, bạn đến chơi thì luộc trứng ăn cùng mì gói. Đạm bạc mà đầy ắp tình người, dư dã thương yêu để chia sẽ cho dẫu chẳng còn ai và cũng không ai thèm nhận.

Tôi nhớ mãi ngày mưa, lạnh, cô đơn, chán đời, chán mình. Chán như cơm nguội chan nước ốc. Tôi lò mò vào tiệm tìm mua thùng mì "kôngFu". Đang lững lự giữa món này món nọ thì tiếng hát hốt hồn tôi. Dẫu tiếng hát phát từ chiếc máy cassette cũ nhưng trong sáng, thanh tao. Bài hát "Biển Nhớ" .. Bài tôi đã đàn và hát cho người yêu tôi nghe của năm 1975. Ai hát mà tiếng hát đâm ngập hồn tôi .. "Biển Nhớ" .. bài hát cũ, đã nhiều ca sĩ hát mà sao ai lại trình bày hay, khai phá quá .. Tôi quên cả lịch sự chạy vào chỗ tính tiền, lại chỗ cái máy bấm ra coi cuộn băng. Bà chủ tiệm không bỏ lỡ cơ hội kèm nụ cười tươi, nói nhẹ: "băng mới về hôm nay. Bán hết hết rồi .. chỉ sót cuộn này thôi." Chưa đã, tôi còn nhúng tôi sâu vào vũng lầy: "băng này bán bao nhiêu vậy chị?"

Để tránh mang tiếng dài giòng, tôi đã chi ra hơn $12.00 (tiền của năm 1986 khi thùng mì chỉ có $5.95) để làm chủ cuộn băng cassette "Ngọc Lan 1 - Tiếng hát Ngọc Lan". Từ đó, không có cuộn băng nào của Ngọc Lan tôi thấy mà không mua, để khi những bạn tôi đến thăm, tôi không những có mì để đãi bạn mà còn thêm được tiếng hát ru tôi (và bạn tôi) trong những ngày tha hương.

Những cuộn băng cassettes cũ đó theo ngày tháng được tôi đưa vào dạng WAV rồi burn CD để nghe. Hôm nay tình cờ soạn lại tôi cầm cuộn băng sắp được 20 tuổi mà cám cảnh thời gian. Chiếc máy cassette của tôi đã hư từ lâu. Bây giờ trên tay là nhưng cuộn băng mà không thể nào, đêm nay, tôi nghe lại được. Thôi thì giữ đó. Giữ như người bạn của tôi giữ lại những real-to-real, 8-tracks của Sàigòn trước 75, sau 30 năm chưa về.

Nhìn lại, tôi mất dịp để nghe Ngọc Lan hát trên sân khấu nhưng tôi vẫn còn tiếng hát Ngọc Lan trong tôi, trong "Biển Nhớ" nhẹ ru đêm phố chật. Nhạc của ngày xưa, của low-tech nhưng hoàn hảo. Và, so với những DVDs và CDs bây giờ, tôi vẫn cảm nhận cho dẫu kỹ thật có tiến, lối trình bày có mới nhưng vẫn còn, vẫn còn chút gì chưa toàn vẹn.

niệm khúc

có những bản nhạc buồn
mình ngồi nghe, buổi chiều mưa

cuộn băng xưa, chiếc máy cũ
đã theo gót chân tị nạn
lang thang trên đất mỹ bao la

có những bản nhạc buồn
mình nghe trong lần thu dọn
để lên đường
bỏ thành phố buồn này qua thành phố buồn khác
hành trang vài cái va li
cuộn băng, chiếc máy, tâm hồn mỏi mệt

từ ngôi trường oklahoma gió hút
về đây boston thu vàng
từ san francisco biển lạnh
về raleigh ấp ủ tình riêng

có những bản nhạc buồn
mình ngồi nghe từ chiếc máy cũ
chiếc máy, băng nhạc, cùng những bạn
trong trại tị nạn, mỗi tên một tâm hồn rũ rượi

có những bản nhạc buồn
ru mình qua đêm, cho mai đăng trình
về đâu đời luân lạc

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ, mình gởi cho nhau
như chút quà sót lại

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ,
đưa mình đi, đời lang bạt
giữa phố đông, người vui mà lẻ loi, buồn

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ
ru mình hôm nay

Song Vinh


Monday, April 11, 2005

Labels: 0 comments

Thêm tháng tư

chiều nay có người nhìn mây; phố chật
mây lênh đênh. Cuộc sống, buộc ràng
mây xôn xao. Mây tụ đám, dầy
cụm mây nhỏ tách riêng tìm quên lãng

cũng nỗi xót dật dờ khoé mắt
anh hùng này sao lệ tựa nữ nhi
hay mất đi qúy báu một đời
nam hay nữ cũng tựa nhau; khi khóc

giọt nước mắt đọng, dài đời tị nạn
bao năm đi gỡ lại được chút gì
hay chỉ thoáng lạc, đường trước mặt
nhiều ngã tư đèn; đỏ thật lâu

con đường rộng quanh co về; lối chật
tháng tư này, nhớ mãi tháng tư. Kia
bao dân đi về những nước mạnh giầu
mà chủng tộc tự chia, năm xẻ bẩy
lũ vô thần ngoác miệng: Vỗ tay, reo

trong đổ nát xin ngồi. Chấp nhận
nén hương lòng cầu nguyện kẻ không may
ngọn nến tắt bên góc phòng khép cửa
tưởng nhớ người biển cả vùi thây

ngày mai tới cầu: Dân giầu. Nước mạnh
chính thể nào rồi cũng đổ xụp thôi
mong cho mau ngày nước Việt oai hùng
dù tuổi hạc cũng góp phần mún mẳn

chiều nay có người nhìn; mây phố chật
tháng tư buồn chỉ được một bài thơ
nghe nôn nao. Lòng tủi với đất, trời
châm lửa; đốt. Gởi thơ vào tro, bụi

chiều nay có người; nhìn mây phố chật

Song Vinh

Tuesday, April 5, 2005

May mắn phố có đủ bốn mùa. Người ta ca ngợi mùa Thu nhiều có lẽ vì mùa này là mùa của giã từ, của chấm dứt. Tôi, cũng không ngoại lệ, thích mùa Thu để lan man nghĩ Thu chấm dứt bằng Đông với ngày ngắn đêm dài cạnh giá băng. Mùa xuân, qua cái nhìn khác, ít được ca ngợi dẫu Xuân có nỗi hay riêng và chấm dứt bằng ngày dài đêm ngắn cạnh nóng ấm của Hè.

Những ngày đầu xuân phố chật đầy hoa. Loài hoa vàng sau cả năm nằm chờ đã rộn vươn lên trong cái lạnh nhè nhẹ của ngày nắng ấm cạnh mầu đỏ rực rỡ của Redbud. Từng cây Anh Đào khoe nụ trắng muốt cạnh những cây Ngọc Lan rực rỡ. Rồi tiếp nối là những cành hoa quân tử của hoa Dogwood. Đó là chưa kể những đoá Pansies, Climatis, Azaleas, Iris, .. Phố chật cũng rộn hơn khi đón đội banh bóng rổ North Carolina trở về sau chiến thắng đêm qua.

Mùa Xuân, trời trong với dịu hiền. Qua đêm từng cơn gió nhẹ quyện ánh trăng rực rỡ. Tôi đang gấp rút làm mau cho xong và dẹp bớt việc lại để kéo dài để được hưởng thêm mùa xuân. Vì, dường như theo thời gian, xuân phố chật càng ngày càng ngắn lại.

Friday, April 1, 2005

Labels: 0 comments

quanh giấc ngủ vừa

về đây ngày bỗng chật
mưa ướt khoảnh phố chiều
em trên bàn tay mất
chở ấm nỗi nâng niu

về đây người đã khác
không lạnh vẫn co ro
bước chân quen thói lạc
đi mãi vẫn quanh co

về đây đời trôi nổi
góp đầy tuổi luân lưu
mưa hoen giòng lệ mới
thèm mãi một chốn ngồi

về đây ngôi mộ cũ
mùi nhang nến đìu hiu
tiếng kinh đêm vừa đủ
chùng lòng khách cô liêu

về đây ngày mất nghĩa
đêm tha thiết nỗi rời
cuối đời tro bụi lấp
rong rêu mảnh tình trôi

về đây thêm kỷ niệm
rộng rãi nỗi muôn trùng
chợt thương đời cửa khép
cây nghiêng lá bao dung

về đây bình yên trải
rộng rãi cuộc tỉnh mê
thân quen lần ngoảnh lại
cho ấm tháng ngày theo

Song Vinh