Sân chơi của lãng du

Thursday, July 28, 2005

Hay lắm. Những học sinh. sinh viên gốc Việt nay không còn đi học để mong sau này ra làm giáo sư, ra làm bác sĩ nữa ..Họ đi học để mong sau này ra làm hiệu trưởng, làm thầy dạy cho những người muốn thành bác sĩ. Một trong những Peter's laws: "start at the top and work your way up" đang được từng người Việt trẻ ở đây áp dụng. Phố chật may mắn có tới 3 trường đại học: Duke, University of North Carolina, North Carolina State University. Những trường này chỉ dẫn từ kỹ thật cho đến khoa học cho đến luật học cho đến y khoa cho đến dentist; tha hồ mà chọn. Kỳ lễ ra trường đã có nhiều sinh viên (cũng như học sinh) đã cố gắng thêm để những năm sau này khi thành tài sẽ trở thành người lãnh đạo chứ không phải chỉ là một chuyên viên.
Congratulations!

Sunday, July 17, 2005

Táo 2006

Nhân vật:
- Táo Việt - mặc đồ Việt, nhân vật ốm
- Táo Mỹ - mặc đồ Mỹ, nhân vật mập (béo)
- TáoKhách - mặc đồ kiểu cách một chút
- Thượng Đế mặc đồ lộng lẫy, ngồi trên ngai
- và, một số Táo khác vây quanh Thượng Đế (cho màn 2)

Màn 1:

Nhân vật: Táo Việt, Táo Mỹ, TáoKhách
Cảnh: bên đường có tảng đá lớn và phẳng (hay một chỗ để nghỉ)

Táo Việt hấp tấp chạy .. chạy chút, ngừng chút, ngừng ngó quanh và than:
- Trời ơi là trời .. Táo tôi trễ quá rồi .. mệt quá trời ơi .. chu choa sao đường dài .. nắng quá .. chu choa .. trời ơi .. mệt quá .. thôi ngồi đây nghỉ chút rồi đi tiếp .. trời ơi .. mệt .. mệt .. trời ơi ..
Táo Việt ngồi rồi mệt quá ngã mình nằm xuống tảng đá ven đường.
Táo Mỹ hớt hải chạy vào, chậm lại vừa đi vừa ôm ngực vừa nói:
- Không biết làm sao đây, xe chả đón được cái nào, đường chưa đi đến đâu mà tim ình ình như trống làng .. chắc điệu này về phải lo tập thể dục thể thao kẻo không thì hai bà goá chồng sớm. Táo xưa mạnh sao giờ Táo yếu như sên.. Chắc tập thể dục buổi tối với hai bà nhiều quá nên mới ra nông nỗi .. Tới thiên đình trễ, kiểu này là không dược ..
Táo Việt nghe, vừa nằm vừa la:
- Mệt quá trời ơi .. trời ơi. Mạnh yếu gì thì mấy bả cũng sống hơn mình .. Có im cho người ta nhờ hay không đây ..
Táo Mỹ ngạc nhiên, đến tảng đá nhìn:
- Ủa anh Táo Mít đó hả .. Sao dạo này anh ốm quá vậy .. tui tưởng chỉ có tui trễ thôi ai mà dè .. Anh mà la trời hoài ổng kêu thiên lôi đi khện anh thì anh đừng có trách nghen!
Táo Việt ngồi dậy trả lời:
- Tui không mập nổi đâu anh. Cha .. Phải anh là Táo Mỹ hông vậy ?
Táo Mỹ nói:
- Tui đây anh! Không nhận ra sao ?
Táo Việt nói:
- Anh Táo Mỹ dạo này phát tướng ghê ta. Trông đồ sộ hẳn ra .. Tôi nhìn cứ ngờ ngợ .. Không dám nhận sợ lầm ..
Táo Mỹ bước vội:
- Thôi đi cha, trễ rồi, nói khéo nói mánh nói mé tôi chả lợi lộc gì đâu .. Có mau đi không lại trễ, thượng đế phạt là hết đường về. Hai bà Táo để ở một mình lâu coi chừng có chuyện ..

Táo Mỹ xăm xăm đi thẳng .. Táo Việt tụt khỏi tảng đá đuổi theo, vừa chạy theo vừa la:
- Chờ tôi, chờ tôi theo với. Hai bà Táo để một mình lâu coi chừng có chuyện .. là chuyện gì vậy ???

Táo Việt và Táo Mỹ vừa chạy khỏi sân khấu, TáoKhách chạy vào ngó quanh quẩn, ngừng lại nói:

- Mới nghe léo xéo đây mà sao tụi nó chấu nhanh quá .. hai thằng .. Đứa mập đứa mà chạy nhanh như nhau thì cũng là chuyện lạ .. Táo này mà đuổi kịp tụi bây thì tụi bây sẽ khốn khó

TáoKhách chạy đuổi theo, ra khỏi sân khấu

Hết màn 1


Màn 2
Nhân vật: tất cả
Cảnh: Thượng đế ngồi trên ngai vàng, vây quanh là các Táo

Các Táo cúi đầu chào ra. Sau khi các Táo chào ra hết thì Táo Việt chạy vào, theo sau là Táo Mỹ, và TáoKhách, cả ba Táo thở hổn hển đồng nói:
- Thánh hoàng muôn năm muôn năm, muôn muôn năm ..
Thượng đế bực dọc:
- Tại sao mà các người giờ này mới đến .. Ta nghe chuyện Táo mỏi cả tai, rung cả ngực. Ngồi muốn gẫy cả xương sống, cong cả xương sườn .. Tưởng xong để lui vào cung cùng cung mẫu .. ủa quên .. cùng cung nữ thì lũ bây lại vào .. mấy thằng giữ cổng này thật vô dụng .. Bảo tới giờ thì khóa .. Khoá cái khỉ gì mà không để cho tao yên ..
Táo Việt đành hanh:
- Dạ tụi con leo rào ..
Thượng đế chỉ tay vào Táo Việt:
- Cái thằng lanh chanh này .. mày là ai ..
Táo Việt khum xuống lạy:
- Đạ tâu ngọc hoàng con là Táo Việt
Ngọc hoàng quát:
- Táo Việt ? Táo Việt ?? sao lại tới trễ ????
Táo Việt run rẩy giọng :
- Thưa ngọc hoàng con là Táo Việt.. cả ngày hết nấu rồi nướng, hết ăn rồi uống, hết chụm rồi thổi .. Chả khi nào con được nghỉ ngơi. Nhất là Weekend .. nhà lúc nào cùng nấu, nấu rồi nướng, nướng rồi nấu ..chả đi ăn đâu ngoài .. Con mệt quá nên ốm như vầy .. Chưa kể là những ngày giỗ .. thượng đế ơi .. Gần tới ngày lên thượng đế mà vẫn còn nấu, vẫn còn nướng. Chả ai đưa, chả ai tiễn gì con .. Mãi phút cuối con đành dứt áo ra đi .. giờ cơm nguội bếp lạnh không biết gia chủ con làm sao ..
Thượng đế quắc mắt:
- Thì tụi nó thích ăn ở nhà thì để tụi nó ăn ở nhà .. Vài ngày bếp hư thì ăn tiệm .. Mày phận làm Táo thì lo làm Táo.. kêu ca nỗi gì ..
Táo Việt sợ run quỳ phục xuống run.
Thượng đế quay qua Táo Mỹ, quát:
-Còn mày là ai ?? sao lại tới trễ ??
Táo Mỹ khúm núm run cầm cập:
- Thưa ngọc hoàng con là Táo Mỹ .. Cả weekend gia chủ đi ăn tiệm, weekday thì TV dinner, tội cái thằng Táo Microway, nó chạy liên hồi, Tới ngày về trời vẫn chưa đi đưọc .. Còn con, con chả có được xài đến nên sức khoẻ "gởi gió cho mây ngàn bay". Ăn mà chẳng động đậy tay chân nên thành ù. Sợ không có gì trình cho Thượng đế nên con chần chờ, nán kiếm thêm tin, giờ chót sợ tội nên phải đi .. cái thân mập đường xa nên đến trễ. Thượng Đế thương mà tha cho cái tội không có gì để phúc trình..
Táo Mỹ run qùy cùng Táo Việt
Thượng đế chỉ vào Táo Việt và Táo Mỹ:
- Hai đứa bây ..
Táo Việt và Táo Mỹ ngửng lên, rụt rè, Thượng đế nói:
- Thôi hai đứa bay về đi. Ta tha cho đó. Về đi .. không có gì phải lo .. Gia chủ tụi bay luôn ăn ở nhà hay luôn ăn ở tiệm là tuỳ theo hoàn cảnh .. Mập ốm tùy gia, tốn hao tùy tục, lục đục tùy đôi, lôi thôi tùy lứa, chất chứa tùy người. Hiểu chưa ??
Táo Việt và Táo Mỹ quỳ lạy tạ ra về .. Bước ra khỏi lòi ra TáoKhách đứng xúm xín
Thượng đế gằn giọng:
- Tao tưởng xong rồi .. sao còn mày ở đây ?? mày là Táo gì ??
TáoKhách run run:
- Dạ .. con là Táo bón ... (ngừng lại một chút)
Thưọng đế đứng lên, giận giữ:
- Táo bón .. Táo bón .. có mắc mớ gì mà mày lên đây ??
TáoKhách:
- Dạ .. dạ xin thưọng đế đừng nổi trận lôi đình .. con đuổi theo 2 Táo kia, đuổi kỳ nào cũng vuột. kỳ này gần được thì chúng nó chạy tọt vào đây, con lỡ trớn mải đuổi chạy lộn vào.. xin thưọng đế niệm tình tha thứ cho con về dưới đó kẻo trễ công nãi việc, thêm vợ con nóng lòng mong.
Thượng đế nói lớn:
- Tao không muốn mày ở đây .. ai dám gần mày .. đồ Táo bón ...
TáoKhách: khum chào thượng đê:
- Đa tạ thưọng đế .. con xin phép đi đây
TáoKhách quay lưng đi, vừa đi run rẩy thì thượng đế gọi giật lại:
- Táo bón ...
TáoKhách quay lại, chắp tay cúi đầu sợ sệt:
- Dạ! Thượng đế gọi con..
Thượng đế:
- Tao nghĩ ra rồi .. Tao tha cho mày về nhưng với điều kiện thỉnh thoảng mày làm thằng Táo Việt bón vài ngày cho nó đình công, cho gia chủ nó ra ngoài ăn. Rồi thỉnh thoảng mày làm thằng Táo Microway bón vài ngày cho nó đình công, cho gia chủ nó xài thằng Táo Mỹ nấu vài món ăn Việt tại nhà ..Cái gì cũng phải thăng bằng mới tốt .. Nghe rõ chưa .. Nhớ ghé qua cho thiên lôi nó tăng công lực để chạy được mau. .. Bãi triều ..
TáoKhách chấp tay xá dài:
-Đa tạ thượng đế .. ngày quả chí tôn .. tưởng Táo bón này vô dụng ai mà dè đem lại thăng bằng cho bếp núc .. Đa tạ thượng đế .. con đi đây .

hạ màn (hết)
(Bản quyền của Sinh Vong, aka: songvinh)

Tuesday, July 12, 2005

Biệt ly lúc nào cũng là thời điểm của nỗi buồn. Đã đành trong đời sống thể nào ít nhất cùng một lần biệt ly mang điểm hồng khi thay vì "người đi một nửa hồn tôi chết, một nửa hồn kia bỗng dại khờ" thì được nhắc khẽ bằng "người đi một nửa hồn tôi khỏe, một nửa hồn kia bỗng nhẹ nhàng".
Biệt ly ngoài ngoại lệ đó là khoảnh trống xung quanh, vì người đi đã mang hết theo; hoặc kỷ niệm còn đây, cho người ở lại. Từ lâu tôi vẫn tự hỏi "người đi buồn hay người ở lại buồn" vì niềm vui mình có thể chia chứ nỗi buồn thì không xẻ, tương phản với "chung vui, chia buồn" của sinh hoạt thường nhật.

Sau đoạn đường quá dài lê thê câu hỏi "người đi buồn hay người ở lại buồn" (aka: ai buồn hơi ai) một hôm thay vì "thấy được đời tôi" tôi hiểu ra người ở lại chưa chắc là họ đã buồn nhưng chắc chắn là họ sẽ không bao giờ vui. Và người đi, chưa chắc là họ đã vui nhưng chắc chắn là họ sẽ không bao giờ buồn. Nghĩa là cả đôi bên đều tê cóng đi, chết lặng đi, vụng về đi, lóng ngóng đi, tê liệt đi. Tiếng Việt thì dài chữ nhưng tiếng anh chỉ giản dị là: "numb".
Có một số người may mắn vượt qua "numb". Lúc đó, họ sẽ đến trạng thái khi vui sẽ thấy nỗi buồn, khi buồn sẽ thấy niềm vui. tất cả chỉ vì hai chữ "'biệt ly". Chính vậy, trong ngôn ngữ riêng tôi, không bao giờ tôi dùng chữ "bye" hay "good bye" mà chỉ dùng "see you later".