Sân chơi của lãng du

Thursday, August 25, 2005

Bạn là người may mắn nếu trên cứ thế mà cuộc sống trôi, chấp nhận nhìn cuộc đổi thay, thành công hay thất bại, buồn hay vui, bằng thử thách, coi đó lẽ thường tình. Đạt thì tốt, không được thì coi như xong, quay làm chuyện khác. Còn số còn lại, nhiều lần tư tưởng bất chợt dội về để phải gạt qua .. Cho nên, giữa cuộc sống và cái chết, người mang chút máu gừng sĩ chông chênh đi chính giữa .. Như kẻ đi trên sợi dây .. dẫu sợi dây nằm trên mặt đất hay chăng cao, vẫn một niềm riêng. Và, trên những giản dị là gởi gấm. Tôi vẫn "mê" nhạc Trịnh Công Sơn, cho dẫu nhiều người phàn nàn vấn đề chính trị. Cho dù chiếc mũ "thông dụng" đó chỉ là một cớ vì không thể nào nậy ra cớ nào khác. Tôi vẫn cho là TCS đã xứng đáng nghệ sĩ, đúng nghĩa của hai chữ "nghệ sĩ". "Anh nằm xuống, sau một lần đã đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này, đã bay cao trong vòm trời đầy, rồi nằm xuống .." ..

"Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên, tiễn đưa nhau trong một ngày buồn, đất ôm anh đưa về cội nguồn, rồi từ đó, trong trời rộng đã vắng anh, như cánh chim bỏ rừng, như trái tim bỏ tình. Nơi đây một người nhìn anh đến, những xót xa đành nói cùng hư không ."

Đêm nay, nghe lại bài "Như một lời chia tay" để biết trong chúng ta, dẫu khác biệt, vẫn còn và vẫn có thêm mất mát. Sự mất mát thật lớn riêng mình, dẫu sâu , dẫu buốt rồi cũng sẽ theo dấu thời gian trở thành nỗi tạm cuộc sống cho một cuối cùng sẽ có. Như câu của phim Gladiator: "Until We Meet Again!" .

Thursday, August 18, 2005

Labels: 0 comments

hương mưa

vẫn mình anh treo nỗi nhớ vào thu
trên ngọn cây phong buổi chiều lộng gió
mưa tạt đời anh ước mềm giấc ngủ
tiếng chân xưa ngày yêu dấu bụi mờ

vẫn mình anh quanh những chiều mau tối
gọi tên em hương yêu của xum vầy
cơn gió lạnh thổi tung lời an ủi
anh chụp hoài lá vẫn chết trên tay

vẫn mình anh bước quanh lòng phố chật
theo trăng gầy tiễn bước thoáng nghỉ ngơi
hàng cây nhỏ trưởng thành quên nỗi mất
theo gió mùa gọi mãi tuổi rong chơi

vẫn mình anh ôm nỗi nhớ không may
làm khổ những thoáng vui thường ít tới
hiểu ý anh đừng bao giờ ngoảnh lại
vui hay buồn chỉ phí cuộc đời thôi

vẫn mình anh với tiếng người vụng dại
con tim đau đời đất trích về đâu
vai áo rách thẹn lòng trang giấy mới
gom góp hoài chỉ được một đôi câu

vẫn mình anh mang nỗi nhớ vào đêm
giơ tay đón tương lai qua định mệnh
chim biệt xứ bay hoài quên điểm hẹn
gọi tên em dịu ngọt hương lênh đênh

vẫn mình anh với tình yêu em chọn
cuộc tình đầu tình cuối khác gì nhau
trăng soi bóng sông thương đời trôi muộn
con thuyền về cũ bến mới mùa ngâu

Song Vinh

Tuesday, August 9, 2005

Labels: 0 comments

từ ngày chọn nghiệp

từ khi về ở phố này ngày như
chôn bóng đêm như chôn tình, từ khi
chọn phố nương thân em
như biển nhớ
chọn ngày tìm đi

từ khi về ở phố này buồn như
chiều tím ga quen
đoàn xe lửa chạy
có người ngồi mong
mong trên tuyệt vọng ngày lên
mong quanh mất mát buổi chiều đong đưa

từ khi về ở phố này chập chùng
xa lộ xe buồn xe theo
đi trao từng nỗi bơ phờ
về thương ánh điện ngập ngừng
bóng đeo

từ khi về ở chốn này bạn cho
báo cũ đọc lòng xôn xao
tin buồn quê cũ lao chao
thương thân trẻ nhỏ sớm đầy gian lao
trưa đi ăn ở tiệm gần
nhìn đồ ăn đổ nghẹn lòng đũa dao

từ khi về ở chốn này miệt mài
tu mãi thành tinh
không ngờ

Song Vinh

Wednesday, August 3, 2005

Đêm nghe nhạc tình của NT-TTT mới chợt nhận ra tình yêu, tuy dang dở nơi chuỗi ngày xưa vẫn mang hạnh phúc. Dang dở của TTKH, nỗi u uẩn của L khi cắt dây chuông, vv và vv .. vẫn còn như hạnh phúc vì có còn kỷ niệm, có còn khoảnh thời gian đẹp khi nghĩ về .. Tình ca đưa nhau đi nhẹ bằng .. "anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái, anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy .. em đi đi, nguời điên không biết nhớ và người say không biết buồn .. ". Còn gì hạnh phúc hơn khi có người yêu đi, qua; nhìn mình trong khoảnh ngắn cuả "trên đỉnh mùa đông" lại còn diễm phúc của hờn giận mà đuổi nguời "ta" đi; đi. Cơn say thì tôi hiểu vì cũng lần say đến độ nhẩy xuống sông mà ôm nàng Nguyệt cũng vì "một hôm bỗng nghe ra, buồn vui kia là một".. Nhưng, lại nhưng, cơn điên chắc không ai hơn được tác giả của "Nụ Cười Tre Trúc". Hạnh ngộ thay sẽ có kẻ trèo cây toan tính một lần chín rụng.

Đời sống của hôm này không còn là những thiết tha của dĩ vãng nữa mà là thực tế của trước mặt. Đời sống vật chất đã làm mỗi ngưòi thành một "cõi riêng". Dù mình trách "ở đây chả có ai quen biết, mà đến tình người cũng vắng tanh" để mình lại cuộn vào vỏ ốc của riêng mình .. Introvert không lẽ lại là nỗi bình thường của cuộc đời hôm nay? Chợt bàng hoàng cho câu hỏi .. Tắt máy komputer, tạm rời cõi nhị phân, tắt đèn đi để "tôi nhìn tôi trên vách". Ngủ ngon hay không, rồi cũng qua một ngày, cho dẫu đã quá 12 giờ khuya!