Sân chơi của lãng du

Thursday, September 29, 2005

Buổi chiều, cơn bão rớt tạt vào phố đem chút lạnh chút mưa chút gió trang điểm thêm cho vài ngày hè sót lại. Thu thấp thoáng trên vai, trên những bạn tôi vật vã quanh từng cơn bão đến rồi đi mà để lại biết bao mất mát. Còn đâu những năm dài gầy dựng, còn đâu những toan tính của tương lai khi hiện tại là những đổ nát. Vưòn cổ tích của riêng tôi và người giờ chỉ còn những hình ảnh lao xao nơi ký ức. Nơi chốn mà trò chơi cút bắt của tầm nhớ nhiều lần gắng tìm vẫn mịt mù. Mịt mù như từng bước kẻ lãng du đi hoài không điểm đến mà cũng không điểm về quanh nơi chốn nghỉ ngơi chỉ là bóng mát của một ngày tuổi thơ nào đó thấp thoáng giữa lưng chừng quá khứ. Tôi và người vẫn
"ngược xuôi nhớ nửa cung đàn
ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về (1)"

Buổi chiều cơn bão rớt tạt vào phố nhìn bóng mình trên những ngọn đèn quá sáng để nhớ từng leo lét ngọn đèn quê xưa. Giữa cái nhiều và ít, giữa cái này và nọ .. đã làm hiểu và buồn hơn khi biết từng lựa chọn của bạn tôi .. Xung quanh trái đất vẫn quay loài người vẫn sinh hoạt mà sao mình "quá lạc loài", lạc loài trong
"người đứng mãi giữa lòng sông nhuộm nắng
kể chuyện gì nơi ngày cũ xa xưa
con bướm nhỏ đi về trong cánh mỏng
nhưng về đâu một chiếc lá xa mùa (2)"

Vậy đó, cho dầu "mười năm đó anh quên mình sậy yếu, đôi vai gầy từ thuở dựng quê hương, anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu, bản tình ca vô tận của Đông phương (3)" thì cũng là sẽ có một lần làm lại. Bão đến rồi bão đi, chúng ta vẫn còn đó .. Dẫu ít hay dẫu nhiều, dẫu tuổi đã không còn mầu trăng cũ, dẫu đèn hao hụt nhưng vẫn còn và vẫn thêm ngày sẽ đến. Buổi chiều cơn bão rớt về đây, ở lại một đêm, Rồi bão, như thường lệ, lại đi. Phố chật mênh mang ngày mai sẽ thêm heo may lòng lữ thứ.

(1)(2)(3) thơ Tuệ Sĩ

Friday, September 9, 2005

Labels: 0 comments

Gọi Tên Nỗi Nhớ

về,
quanh lòng phố thân thương
giòng đời:
xanh
đỏ
vàng
đường cô liêu
có em lòng ấm rất nhiều
yêu xa lộ chật buổi chiều
kẹt xe

về,
thêm tiếng gọi thiết tha
quê hương:
hai chữ; buồn,
da diết buồn
đêm đêm trăn trở :: cội nguồn
ngày treo mỏi mệt bên hồn tả tơi

về,
mơ còn được chốn ngồi
thân thương bụi phấn ngân lời thầy cô
biếng lười kẻ mắt người mơ
cùng phơi kỷ niệm bên bờ trán nhăn

về,
thêm một chốn:
để nằm
để đi,
để đến,
để thăm,
để chào
để quanh từng giấc chiêm bao
đời chan nắng ngọt tôi chào
mình tôi

Song Vinh

Monday, September 5, 2005

Tôi tránh đến chùa trong mùa Vu Lan có lẽ chẳng qua cũng tại hai mầu dị biệt. Không biết ai cắc cớ bầy ra hồng trắng hồng đỏ làm chi cho bận lòng tha nhân, trong đó có tôi. Không lẽ điểm môi nụ cười gượng là cũng không phải, mà đăm chiêu quá thì cũng không nên.

Người bạn sót lại của tôi chôn chân chốn này đã lâu, quên ngôn ngữ Việt, mất sự ngon khi ăn những món ăn Việt; vẫn mang nhãn Việt Kiều. Bạn tôi đi năm 75, là "Babylift" nên lạc người thân; nghe kể chuyện "hai mầu hoa" bâng khuâng hoài không biết chọn mầu hoa nào, không biết phải điểm khuôn mặt ra sao cho đúng. Cho nên, lũ tôi đành tránh rồi né nhưng cô gái xinh xắn với từng hộp hoa hồng trên đôi tay xinh mà vào chính điện xá vài xá cho đủ lễ, bỏ vào thùng món tiền nhỏ cho đủ lệ để chờ ăn bữa cơm chay; hy vọng sẽ bớt tội cho chậm ngày thành tinh.

Lễ xong lại chở nhau về trên chút nắng còn lại của buổi chiều cuối hạ cân cấn cơn lạnh đầu thu. Tùy năm, đứa này chở đứa kia thì đứa đó sẽ còn đoạn đường trước mặt để nghĩ về hai mầu đỏ trắng, để chọn lựa giữa nét đăm chiêu hay khẽ nụ cười cho chuỗi ngày còn lại.

Sunday, September 4, 2005

Với nụ hoa hồng không mầu, không đi chùa, không hỏi tại sao lại bầy hoa mầu này nọ làm phiền lòng tha nhân thì bão lại về .. Kỳ này bão không qua phố chật như lệ thường thì bão lại tàn phá mạnh ở LA, MS .. Những hình ảnh trên đài TV, những điện thoại đứt để không thể nào liên lạc được với bạn, bạn yêu quý của người phố chật .. cho dẫu đã nhiều ngày qua, tình hình càng lúc càng tệ hơn trên sự đứt đoạn của liên lạc ..

Ở đây, phố chật này, vẫn luôn có lời cầu nguyện bình an may mắn luôn ở bên bạn cùng gia đình và người thân, trong lúc này và trong những ngày sắp tới.