Sân chơi của lãng du

Monday, October 31, 2005

Tháng Mười, phố chật trở mình trong heo may với vài khoảnh đất sót lại được người ta bầy bán đầy những trái bí đỏ. Buổi chiều trước ngày lễ Halloween trên lối về nhìn những trái bí đủ cỡ cạnh vài người lớn vây quanh là trẻ nhỏ tự dưng chợt nghĩ không biết họ sẽ làm gì khi qua ngày sau với những trái bí, quá nhiều của hôm nay, nằm chờ bên lưa thưa người lựa. Bí ở đây không phải để ăn mà để chơi vài giờ dẫu rằng nằm đó đủ vài ngày rồi vào thùng rác. "Một sớm lên đường Mẹ ra sau vườn, hỏi thăm trái bí trên giàn còn xanh .. Bí nằm bí ngủ đường xa, trên vai mẹ già bao nhiêu vốn liếng (Bà Mẹ Ô Lý - Trịnh Công Sơn)" không xẩy ra ở đây.

Tháng Mười, phố chật sẽ vắng dần những kẻ 'Trick or treat". Có lẽ vì đổi giờ để màn đêm về sớm hay vì những shopping mail tổ chức cho người ta đi 'Trick or treat". Vừa được an toàn vừa sẵn tay mua thêm vài món lặt vặt về bầy trước cho vui, sau cho chật nhà. Cho toàn vẹn an toàn, nhiều phụ huynh mua sẵn kẹo bánh bỏ vào túi giấu riêng. Sau khi con mình đi một vòng về thì hoán đổi bằng túi đó rồi cho túi kia vào thùng rác. Nghĩ đến những em nhỏ nơi quê xa thì hành động đó quá phung phí nhưng đây, ở đây là chuyện thường; quá thường. Ít kẻ quan tâm.

Tháng Mười, gạch nối cho chuỗi ngày sót lại của năm, cho những heo may chợt tìm, cho những con vịt từ Canada vội vã đến dừng chân một chút bên bờ hồ nơi có vài con vịt của năm cũ lười biếng chọn nơi này làm chỗ dừng chân vĩnh viễn. Cùng xứ sở nhưng hai nỗi niềm. Không biết vịt ở lại hay vịt theo đàn xuôi Nam, con nào chọn đúng. Nhưng lũ vịt bay đi, khoảng vài chục dặm nữa sẽ có đám người đi săn chờ sẵn. Họ dậy thật sớm, vùi mình xuống cỏ, chờ lũ vịt bay qua rồi xả súng bắn. Con nào không may trúng đạn cho cát bụi lại trở về cát bụi. Người ta đi săn không phải để kiếm miếng ăn. Người ta đi săn để coi ai bắn được nhiều vịt. Thế thôi.

Tháng Mười, mùa thu ngập ngừng trước cửa. Thi nhân giờ ngồi im trên hương gió bởi bóng giai nhân đã không còn, trăng đã úa bên nhánh sông đầy rêu rong. Cuộc đổi đời trôi nhanh quanh nhiều bàn tay níu lại. Những đứa bé sẽ lớn, những mái tóc sẽ phai, nhưng lòng người sẽ hội cho tháng mười đẹp lòng thi nhân bởi "chưa cười đã tối"

Friday, October 28, 2005

Labels: 0 comments

Hương Thu

tháng mười đến
điềm nhiên ngày trở lạnh
lòng chạnh lòng
lưu luyến bước hè xưa

cành gai nhỏ
buông tay lòng lá rũ
nắng cuối ngày
hoa bưởi ấm chợ quen

tháng mười đến
dế mèn xuôi cánh đợi
rộn lòng chờ
ngày gặp chú ve thân

hoa cúc nhớ
trải lòng theo hương gió
trao phố ngày
những chật vật của đêm

tháng mười đến
mình yêu nhau là đủ
hoàng hôn về
chờ đếm những vì sao

tháng mười đến
tôi và em hai lối
một nghĩ về
chật vật kiếp luân lưu

tháng mười đến
về thăm người dưới mộ
nén hương lòng
ngày trái rụng không xa

Song Vinh

Monday, October 10, 2005

  • Những ai ở vùng San Jose và vùng phụ cận nhớ đừng bỏ lỡ cơ hội quý báu này .. Hãy đến với "Đêm Ngọc Lan"
  • Trở lại với cái nhìn trẻ thơ:
o Dẫn con ra tiệm bán thực phẩm, qua chỗ bán đồ biển, thấy con cá bị chặt ra từng khúc để lên nước đá. Cậu bé 8++ tuổi thì thầm .. Dady .. dady .. this fish is broken!
o Vài người khách tới trước cửa, mẹ bảo con nhớ khoanh tay cúi đầu chào khách, cậu con nhanh nhẩu .. Con chào đứa nào trước hở mẹ?
o Bố sanh ở đâu? .. Bố sanh ở Bắc .. Mẹ sanh ở đâu? .. Mẹ sanh ở Huế .. Con sanh ở đâu? .. Con sanh ở SàiGòn .. Hay quá bố nhỉ .. 3 người ba miền mà sao chung một nhà vui quá bố nhỉ ..
  • Và, ở DC (thủ đô của Hoa Kỳ), vẫn có:
o Những người homeless, ban ngày không biết họ đi đâu, ban đêm họ xuất hiện và ra những chiếc ghế để ngủ qua đêm ..như lời nhạc của Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn "Ghế đá công viên dời ra đường phố, người già co ro chiều thiu thiu ngủ, người già co ro nhìn qua phố chợ, .."
o Vẫn có nhưng người đem đồ ăn đến cho những người homeless đó, mùa đông thì họ đem thêm chăn.
o Tất cả đều xẩy ra trong đêm, khi những du khách và những người làm việc ở DC về nhà và không ai dám đi một mình trên vùng chỗ gọi là "The Mail"

Saturday, October 8, 2005

Labels: 0 comments

bão rớt

chiều thêm bão rớt về thăm phố
gió cuộn mưa nhòa dấu chân xưa
hàng cây vần vũ thương phận lá
đời dẫn đời qua những ngõ thừa

chiều thêm bão rớt về quanh quẩn
những giọt mưa rời rớt quanh đêm
ngoài kia phẫn nộ trời trêu đất
góc lẻ chạnh lòng ta vẫn ta

chiều thêm bão rớt về cho vẹn
nỗi mất trên còn bạn phương xa
người sư bỏ núi lòng bất định
phố rộng người quen lạc giữa ngày

chiều thêm bão rớt về lần nữa
giọt lệ tiễn hè chạm thu sang
năm nay nhiều lá về thơm đất
buộc trái tim sầu gởi tháng năm

chiều thêm bão rớt về cũng đủ
heo hút ấm tình nỗi tha hương
cuồng phong sóng cả ngày mai vẫn
chưa đủ nản lòng kẻ luân lưu

(chiều thêm bão rớt lòng mưa rũ
mục nát cõi lòng gã rong chơi
chào em điểm hẹn ngừng không kịp
tuổi chọn hoàng hôn lỡ một đời)

Song Vinh

Saturday, October 1, 2005

Trời North Carolina nóng, nóng như tạt vào mặt những giọt lửa. Mỗi lần vào xe là mỗi lần ướt sũng đệm. Ướt theo nghĩa khổ hạnh chứ không phải nghĩa đen như những ngày nóng đêm oi làm nói một đằng nghe một nẻo. Giữa hạnh phúc và chịu đựng, cả hai cách bởi lằn ranh mơ hồ lẫn lộn cho từng ngày lên rồi qua nhanh vẫn chưa tìm gặp. Đài TV người phụ trách vấn đề thời tiết bận rộn hơn bao giờ với những mầu đỏ lan rộng trên tấm bản đồ thu hẹp của giải đất thênh thang. Ngõ tin tức CNN thì đang trong vòng tuyển lưạ là người đẹp họ Việt tên Mỹ Betty Nguyễn, hy vọng cô ta sẽ thẳng đường đi lên và đi lên hoài. Xứ "mặt trời bên kia mùa hạ" đang trong mùa hè rực lửa. Nhưng có lẽ không đủ rừng để cháy như chốn "Xương rồng trên bước phong lưu" của nhà thơ bỏ thủ đô DC mà đi nhưng lúc nào cũng giành lấy mầu "Tím" làm mầu của riêng mình. Từng thành phố tôi đến lúc nào cũng đòi chất kỷ niệm thì thành phố tôi ngừng sao mà thiếu. Chất đến nỗi nhiều khi phải gạt qua để lúc quay về không gặp cho khỏi chạnh lòng. Phần đủ là đầy những đổi thay. Quanh hun hút của cõi nhị phân, có một WebLog down để thêm nhiều WebLog khác mọc. Đổi thay làm phố thân nhìn lạ, làm vui bên ngoài phải cuộn vào trong, làm ngôn ngữ trôi tự nhiên phải ngập ngừng dè dặt. Đường như chỉ duy nhất đổi thay là không bao giờ thay đổi.

Khô, khô 'như' "cành củi nỏ, cháy nhanh giờ điên mê", để "em nằm đếm lá trong cây, hôm nay ta mộng thấy ngày hôm qua, môi cười ở cuối sân ga, phố là cô quẫn xưa là tiễn nhau". Chuỗn ngày lê thê cắm đầu với công việc đã qua cho tháng ngày nhìn lên tự hỏi đã tìm cho mình gì chưa hay vẫn lười trốn né như thói quen loài sâu chơi trò cút bắt với lũ chim mỏ dài. Lần liên lạc sao vài tuần " ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại" mới biết người em cùng quê hương lỡ bước (không phải để sang ngang mà tránh con đò dọc) té gẫy chân phải vào emergency rồi kết quả là về nhà dưỡng thương thêm vài tháng. Vừa bệnh vừa phải lo làm việc sở, nghĩ là em cũng cực. Trong cái rủi đôi lúc thêm cái xui. Thôi thì ráng tịnh dưỡng nghen người em yêu dấu tuy xa mà gần. Get well soon cho kẻ ở xa thêm niềm vui để kẻ ở gần còn thêm sức chạy trốn lũ chim mỏ dài, sẵn đà chạy trốn thêm buổi chiều sắp đến. Phần người bạn "thần Điêu" ít nói càng nói ít hơn quanh từng dự án lo cho loài chim eagles với ngân quỹ theo năm cắt dần. Lại thêm cơn bệnh ngày càng trầm trọng làm "network" của anh thêm nhiều cô y tá với tr'ai tim bằng vàng, nhiều ông BS. Lại tránh không dám "seriuos" dặn gì tôi vì cứ sợ nghĩ là trối trăn. Từng dịp ra biển xe đi đường dài đọng toàn yên lặng. Nhạc Việt mở rồi tắt. Bản hay nghe nghẹn ngào, bản dở nghe xót thương phận notes. Im lặng vẫn là vàng, nói không còn là bạc .. nói mà mà như thẩy vào hư không. Người bạn "thần Điêu" của tôi vẫn nhìn đời qua nụ cười nửa miệng. Bao năm trôi; nóng lạnh hay mưa nắng vẫn thay lời nói bằng nụ cười, tuy nụ cười theo thời gian giờ kéo thêm lằn nhăn trên ánh mắt.

Nóng của phố chật vẫn còn dẫu che ngang bằng những cơn mưa đến rồi đi vội. Mùa hè đỏ lửa .. Không có hoa phượng để nhìn, không còn chia ly của hè để biên lưu bút, không có mây để tìm lũ mây xây thành, không còn ai gần mà níu áo. Mùa hè đùa dai cứ chơi cái trò đi trốn đi tìm bên giòng thời gian bơ phờ kéo tay lừng khừng qua chậm!