Sân chơi của lãng du

Friday, March 3, 2006

Những điều em viết trong dấu ngoặc như lời trách, khẽ thôi. Khó là anh đã bớt dần nhậy cảm để nhận ra. Ngày đuổi nhau chạy theo tháng theo năm về góc nào của từng ngày xuân vắng Tết. Mùa Đông với cơn lạnh bên này trên vòm trời mây xám quanh cơn gió ưa thổi mạnh mỗi lúc đi về làm anh bơ phờ trong tất cả. Phố vẫn phố đông cho từng lần vào quán thấy mình ngồi bàn hai chỗ. Thỉnh thoảng có ngưòi đến, lịch sự hỏi. Hỏi để mình gật đầu kèm theo nụ cười cho họ đưa chiếc ghế bên kia về nơi của họ. Có lẽ những gì mình nắm lại sẽ còn mà những gì vừa tầm tay sẽ mất. Mất vì mình không lẽ không nắm nữa trong tay.

Những điều em viết trong dấu ngoặc như tiếng động an lành. Dẫu từ lâu anh thường tránh không nghe. Thành phố đủ bốn mùa. Xuân Hạ Thu Đông chia nhau khoảnh thời gian ngắn đời thường qua nhanh như lần chớp mắt. Người đã tránh mùa Đông, ca ngợi mùa Xuân, yêu thương mùa Hè, thần tượng hóa mùa Thu. Lại nữa, lại bảo mùa Đông không đẹp để bỏ đi về nơi nắng ấm. Đã vậy lại còn được gần thêm nơi gọi là quê hương mỗi khi ra biển. Mùa đông người đi bỏ lại từ dạo đó đã lạnh, đã heo may nhiều. Rồi từ đó ít dần những cơn tuyết, đổ để tô điểm cho bãi đất trơ trụi ngoài kia. Còn lại, chỉ lạnh cóng da, thêm ngày mau tối. Phố đìu hiu.

Những điều em viết trong dấu ngoặc theo thời gian mỗi lúc một dài ra. Dầu thư anh theo nỗi hồi âm ngày càng ngắn lại. Nhiều chuyện lắm nhưng bới mãi chữ vẫn còn đọng những ngón tay. Con sâu lười ăn lúc càng nhiều, mập tròn ủng trong anh. Như nó, anh nhọc nhằn mỗi lần phải làm hay nói chuyện gì. Để rồi những cái có thể để ngày mai cho qua luôn ngày mốt, tệ hơi chuyện "ngày mai ăn khỏi trả tiền". Con sâu lười tu lâu thành tinh. Có lẽ nó sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện hóa bướm. Lạnh mùa Đông càng làm nó rúc sâu trong anh. Ngoài kia, lác đác vài cụm Daffodil nở sớm. Chúng bị những ngày chợt ấm của tuần lễ làm lẫn lộn nên vội mẩy mầm. Giờ rũ rượi bởi không còn sức ấm vươn cao. Nghĩ đến chuyện cắt đem vào nhà. Bỏ trong lọ chưng có lẽ sẽ kéo được thêm được vài ngày. Con sâu lười cựa mình nhắc khẽ: trước hay sau thì cũng vậy thôi.

Những điều em viết trong dấu ngoặc đưa anh vào hiện tại. Dẫu anh vẫn thường lạc quan quanh quẩn chỗ tương lai. Bãi đất trống ngoài kia bớt trơ trụi vì có thêm những chiếc máy ủi đến làm việc. Nghe nói sẽ dựng lên ở đó một ngôi nhà thờ, khu nhà ở, nhà hàng, và tiệm bán đồ ăn. Lại thêm tầm nhìn bị mất và riêng anh, lại "tượng chúa đứng so vai, anh qua chừng như ngại". Không phải anh ngạo ngược gì, chỉ vì nhiều tội quá nên sao mà chui qua được. Chỉ có nước đi vòng. Mà đi sao dược khi người ta dựng nhà dựng cửa xung quanh? Những điều đó chắc em thừa hiểu. Hiểu để biết những dấu ngoặc của em là những niềm vui của anh. À, em hỏi anh có hạnh phúc không? Xin trả hạnh phúc của anh là nhìn niềm vui kẻ khác, hoặc làm sao cho kẻ khác được vui; để mĩnh được nhìn. Vậy đó .. Nơi chốn riêng anh, là quanh co bên ngoài những dấu ngoặc.

Những điều em viết trong dấu ngoặc đưa anh vào cõi nào đó của muôn trùng con toán nhị phân. Dẫu anh thường đếm những gì mình có bằng mười ngón tay. Trong phim The Matrix có câu: những gì có sự bắt đầu đều có sự kết thúc (everything that has an beginning, has an end). Tựa như nhũng bài điện toán anh viết hàng ngày; cái "curly brace này" bắt đầu thì phải có cái "curly brace kia" để chấm dứt. Những điều em viết trong dấu ngoặc vẫn theo nhau mang nắng về hong ấm mùa Đông. Bất chợt bữa nay phố an nhiên hơn vì từng dấu ngoặc mở ra mà bởi con sâu lười của anh, nó chưa đóng lại.

Cuối đông, 06