Sân chơi của lãng du

Monday, October 23, 2006

Labels: 0 comments

Tháng mười

tháng mười đến hoa thơm đường phố chật
con dốc dài thương mãi dấu heo may
quanh tiếng gió dấu yêu tình đã khuất
tháng theo ngày luân lạc quẩn quanh đây

tháng mười đến thắp nén nhang cõi tịnh
thêm dáng hiền chăm sóc những nụ sen
mưa nhẹ đón dấu chân người tìm đạo
lạc chốn về quen ngõ đến tìm quên

tháng mười đến dâng đầy thêm nỗi mất
của từng ngày theo tháng mệt lần vui
hoa cúc nở đọt vàng lan nền đỏ
yên phận người ôm đất trích làm quê

tháng mười đến đôi chim xưa về trọ
chốn vườn sầu ăn hạt thóc quê em
hương thu mới quẩn quanh con chim nhỏ
theo lối về đẹp mãi những đường bay

tháng mười đến hãy yêu thương đi nhé
hãy vun trồng cho trầu mãi gần cau
thu sẽ ấm sưởi mùa đông sẽ đến
cho phố này phố nọ đẹp lòng nhau

SongVinh

Thursday, October 5, 2006



Xin giới thiệu đến các bạn
DVD Karaoke và CD
Cánh Phượng Năm Xưa
Nhạc: Mai Đức Vinh

Thursday, September 21, 2006

Thu về trên phố chật. Buổi sáng lạnh, trưa ấm. Chiều có những cụm mây xây thành. Mây cuối thu cứ tụm vào một chỗ. Tôi (lại chữ 'tôi') dõi mắt tìm cụm mây trôi lang thang một mình mà tìm mãi vẫn hoài công. Những giòng văn của nhà văn Duyên Anh tả về những cụm mây xây thành vẫn chộn rộn những khi tôi nghĩ đến. Thời buổi của thế kỷ thứ 21 với từng đổi thay. Chỉ có đổi thay là sẽ không bao giờ thay đổi thôi. Đời sống điện toán làm tất cả trở thành nhị phân. Nghĩa trắng đen hay '"không-một" (không, tôi không còn, tôi không còn, yêu em nữa ...). Để nhưng nhà làm thơ cứ chê thể lục bát mà từ xưa đến nay nền văn học chưa tác phẩm nào qua được truyện kiều (chữ kiều tôi cố tình không viết hoa) vì viết hoa theo kiểu Internet là gào thét. Hãy đọc:
KÍNH THƯA ÔNG
TÔI RẤT BẤT ĐỒNG Ý KIẾN VỚI ÔNG
và:
Kính thưa ông,
Tôi rất là bất đồng ý kiến với ông
Cho nên, tránh viết hoa, (chỉ nên viết bông [lung])
sợ nhất là kiểu: tÔi lÀ nGưỜi ViỆt (tech-ni-cô-lo)

Thu về trên phố chật. Buổi sáng lạnh, trưa ấm, chiều có những cụm mây xây thành. Mây cuối thu cứ tụm một chỗ. Những bài viết trong blog cứ bị nhưng kẻ bỏ và "comments' quảng cáo cho trang nhà porn của họ. "Tiên trách kỷ, hậu trách kỹ hơn". Chưa có thời giờ để sửa lại "asp code" nên đành tạm bỏ đi những phần 'comments' cho những chỗ mà các tay cao thủ võ lâm mò vào phá cho vui [một lúc được vài trống canh (sic)].

Thu về trên phố chật. Buổi sáng lạnh, trưa ấm, tối về tạt ngang nhà người bạn; bị mời coi ParisBN. Hết hồn khi nghe chưong trình đề cập đến một cô người việt nào đó ở DC chuyên môn nghề chế bom. Sao cứ phải vậy?
Thay vì dùng Java để viết code:
while(1) {
if(targetInSite) {
lockIn();
destroy(forSure);
else {
finfTarget();
}
}
thì hãy:
while(1) {
if(!love) {
find(ngườiTình);
}
else {
takeCareFor(ngườiTình);
}
Cũng may "con thằn lằn chọn nghiệp này" không làm nghề chế bom đạn mà chọn làm nghề rất thường. Cứ nghĩ tới câu: "phần mềm bị trục trặc nên hỏa tiển đưa bom tới mục tiêu mà bom không nổ đưọc. Yêu cầu sửa lại, sớm càng tốt" thì làm sao? May, công việc làm của tôi (lại tôi) bình thường hơn tất cả. Máy chạy đều thì thiên hạ mua bán dài dài. Khi phần cứng hư thì thay phần cứng, rủi phần mềm hư thì cùng lắm thiên hạ chờ, sửa xong là vui vẻ mua bán .. Chả giết ai, mà cũng chả ai chết vì nó .. Tiếng Việt dịch giữa "'soft ware" và "hard ware" thành nhưng danh từ vui lạ .. có thể thành "khi nào phần cứng của anh lên thì em sẽ 'load' phần mềm của em vào. Sau đó sẽ đưa cho thằng TOM nó TEST.

Thu về trên phố chật. Buổi sáng lạnh, trưa ấm, khuya chợt thấy cõi vô cùng của thế giới nhị phân đầy ắp từng trang web. Vô cùng vô tận như những lần thu nơi đất trích có nhiều bà Mẹ cô đơn, có những trẻ Việt mới lớn chật vật tìm cho riêng mình một bản ngã giữa hai giòng sông tuy đôi lúc hợp lưu đôi lúc chia năm xẻ bẩy.

Thu đã về trên phố chật. Buổi sáng lạnh, trưa ấm. Sáng đi làm sẽ thấy lũ vịt Canada bay về ở vài ngày, cố ăn cho no để đủ sức mà làm cuộc viễn trình xuôi Nam. Chúng sẽ cùng ăn trên nền cỏ với lũ vịt năm xưa chọn ở lại, chọn nơi này làm quê hương vì mùa đông không quá khắc nghiệt. Chung rồi chia, cũng chỉ vài ngày.

Thursday, August 24, 2006

Labels: 0 comments

Bài tình ca đôi lứa

Anh viết cho em bài tình ca trong nắng
con sông già lặng lẽ cuộn nhớ thương
vì anh hiểu
từng ngày lên
sẽ nhớ

Anh viết cho em bài tình ca dang dở
tim anh khờ
ngày tuổi đợi
đã xa

anh viết cho em bài tình ca buồn quá
cung điệu trầm yêu từng nốt gần nhau
lòng phố chật nuôi thêm xa lộ rộng
có gì đâu
lần bịn rịn chia xa

anh viết cho em bài tình ca bằng chữ
Việt thân yêu tà áo trắng trường xưa
thầy cô cũ ngủ yên thơm lòng đất
thằng học trò học mãi vẫn thêm ngu

anh viết cho em bài tình ca để lại
trên phố người
mình, thỉnh thoảng, nghĩ đến nhau
giòng sông đục
vu lan
chùa thưa khách
đón bước người xa lạ những cuộc vui

anh viết cho em bài tình ca lạc nhịp
lòng tha hương. Đời, mạt kiếp chẳng dài đâu
con đường nhỏ ôm lời ca đã khuất
thương hai chiều
hai đứa một đơn côi

Song Vinh

Saturday, May 27, 2006

Labels: 0 comments

Vẫn thêm được một chốn này

xuân tìm lòng phố thân thương
giòng đời tiếng gọi mỗi đường người theo
cuối trời gió
lạc lưng đèo
bóng em tóc rối tôi theo mất còn

xuân lên gọi tiếng héo hon
sư già bỏ núi mỏi mòn đường tu
chợt nơi phố
chật sương mù
câu kinh vọng mãi giữa khu chợ ngưòi

xuân thương lễ mẹ muôn nơi
mây theo bóng núi nối đời trôi mau
đối gương rẽ tóc thay mầu
nhịp buồn nước cuộn chân cầu ngược xuôi

xuân đưa nắng
ấm chốn ngồi
thân thương bóng cũ giữ lời dậy xưa
chợt về phố chật chuyển mưa
lạnh xa lộ rộng mới vừa kẹt xe

xuân này thêm phận chở che
nỗi lòng giặt lại trên khe nước đời
nắng hong khô
cuộc nổi trôi
tôi nhìn tôi
chạy
bên đồi thả thơ

xuân tàn lòng vẫn còn mơ
còn thương
còn nhớ
còn chờ
còn yêu
còn theo
dẫu ít
dẫu nhiều
dẫu em bóng khuất trên chiều nắng thơm

Song Vinh

Friday, March 3, 2006

Những điều em viết trong dấu ngoặc như lời trách, khẽ thôi. Khó là anh đã bớt dần nhậy cảm để nhận ra. Ngày đuổi nhau chạy theo tháng theo năm về góc nào của từng ngày xuân vắng Tết. Mùa Đông với cơn lạnh bên này trên vòm trời mây xám quanh cơn gió ưa thổi mạnh mỗi lúc đi về làm anh bơ phờ trong tất cả. Phố vẫn phố đông cho từng lần vào quán thấy mình ngồi bàn hai chỗ. Thỉnh thoảng có ngưòi đến, lịch sự hỏi. Hỏi để mình gật đầu kèm theo nụ cười cho họ đưa chiếc ghế bên kia về nơi của họ. Có lẽ những gì mình nắm lại sẽ còn mà những gì vừa tầm tay sẽ mất. Mất vì mình không lẽ không nắm nữa trong tay.

Những điều em viết trong dấu ngoặc như tiếng động an lành. Dẫu từ lâu anh thường tránh không nghe. Thành phố đủ bốn mùa. Xuân Hạ Thu Đông chia nhau khoảnh thời gian ngắn đời thường qua nhanh như lần chớp mắt. Người đã tránh mùa Đông, ca ngợi mùa Xuân, yêu thương mùa Hè, thần tượng hóa mùa Thu. Lại nữa, lại bảo mùa Đông không đẹp để bỏ đi về nơi nắng ấm. Đã vậy lại còn được gần thêm nơi gọi là quê hương mỗi khi ra biển. Mùa đông người đi bỏ lại từ dạo đó đã lạnh, đã heo may nhiều. Rồi từ đó ít dần những cơn tuyết, đổ để tô điểm cho bãi đất trơ trụi ngoài kia. Còn lại, chỉ lạnh cóng da, thêm ngày mau tối. Phố đìu hiu.

Những điều em viết trong dấu ngoặc theo thời gian mỗi lúc một dài ra. Dầu thư anh theo nỗi hồi âm ngày càng ngắn lại. Nhiều chuyện lắm nhưng bới mãi chữ vẫn còn đọng những ngón tay. Con sâu lười ăn lúc càng nhiều, mập tròn ủng trong anh. Như nó, anh nhọc nhằn mỗi lần phải làm hay nói chuyện gì. Để rồi những cái có thể để ngày mai cho qua luôn ngày mốt, tệ hơi chuyện "ngày mai ăn khỏi trả tiền". Con sâu lười tu lâu thành tinh. Có lẽ nó sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện hóa bướm. Lạnh mùa Đông càng làm nó rúc sâu trong anh. Ngoài kia, lác đác vài cụm Daffodil nở sớm. Chúng bị những ngày chợt ấm của tuần lễ làm lẫn lộn nên vội mẩy mầm. Giờ rũ rượi bởi không còn sức ấm vươn cao. Nghĩ đến chuyện cắt đem vào nhà. Bỏ trong lọ chưng có lẽ sẽ kéo được thêm được vài ngày. Con sâu lười cựa mình nhắc khẽ: trước hay sau thì cũng vậy thôi.

Những điều em viết trong dấu ngoặc đưa anh vào hiện tại. Dẫu anh vẫn thường lạc quan quanh quẩn chỗ tương lai. Bãi đất trống ngoài kia bớt trơ trụi vì có thêm những chiếc máy ủi đến làm việc. Nghe nói sẽ dựng lên ở đó một ngôi nhà thờ, khu nhà ở, nhà hàng, và tiệm bán đồ ăn. Lại thêm tầm nhìn bị mất và riêng anh, lại "tượng chúa đứng so vai, anh qua chừng như ngại". Không phải anh ngạo ngược gì, chỉ vì nhiều tội quá nên sao mà chui qua được. Chỉ có nước đi vòng. Mà đi sao dược khi người ta dựng nhà dựng cửa xung quanh? Những điều đó chắc em thừa hiểu. Hiểu để biết những dấu ngoặc của em là những niềm vui của anh. À, em hỏi anh có hạnh phúc không? Xin trả hạnh phúc của anh là nhìn niềm vui kẻ khác, hoặc làm sao cho kẻ khác được vui; để mĩnh được nhìn. Vậy đó .. Nơi chốn riêng anh, là quanh co bên ngoài những dấu ngoặc.

Những điều em viết trong dấu ngoặc đưa anh vào cõi nào đó của muôn trùng con toán nhị phân. Dẫu anh thường đếm những gì mình có bằng mười ngón tay. Trong phim The Matrix có câu: những gì có sự bắt đầu đều có sự kết thúc (everything that has an beginning, has an end). Tựa như nhũng bài điện toán anh viết hàng ngày; cái "curly brace này" bắt đầu thì phải có cái "curly brace kia" để chấm dứt. Những điều em viết trong dấu ngoặc vẫn theo nhau mang nắng về hong ấm mùa Đông. Bất chợt bữa nay phố an nhiên hơn vì từng dấu ngoặc mở ra mà bởi con sâu lười của anh, nó chưa đóng lại.

Cuối đông, 06

Wednesday, February 22, 2006

Labels: 0 comments

Chuỗi ngày tặng thêm

về ta gom trọn mảnh đời
đốt trên hiện tại
trên nơi
chào đời
về trơ mặt với cuộc chơi
em lòng khúc khích
môi cười
xót tai

về thêm nỗi tết phôi phai
thêm mùng một mượn,
mùng hai :: vỡ oà
mùng ba?
may được mùng ba
không thì ta đã
mất ta trong người

về thôi,
ủ lấy một đời
cầm tay em hưởng muôn lời hỏi han
xuống thêm một chút bàng hoàng
ra vô chợt thấy đời ngang ngang đời

tết này vui
cũng vui thôi!

Song Vinh