Sân chơi của lãng du

Saturday, September 19, 2009

Labels:

Một trong những điều tôi nhớ nhiều nhất là tuổi thơ bên cạnh tình yêu thương của bố tôi. Tôi biết tôi là đứa trẻ hạnh phúc vì bố tôi lúc nào cũng gần, rất gần với tôi. Từ những lo lắng đến ân cần của dặn dò qua từng răn dạy .. Bố tôi không bao giờ đi trước để tôi lẻo đẽo theo sau, cũng như; không bao giờ theo sau để tôi ngập ngừng đi trước. Lúc nào tôi cũng được bố tôi đi cùng, dẫu sau này cơn bệnh đã làm bố tôi đuối đần theo năm tháng.

Tôi nhớ một chiều trên căn nhà mái tranh nền đất cạnh ánh mặt trời tắt dần sau ngọn núi, bố cầm tay tôi chỉ vào lũ cây mọc bên thềm nhà mà nói: "loại này là hoa đuôi mèo. Nó chỉ có vùng này thôi. Bứng đi vùng khác nó sẽ chết. Chỉ con người với khối óc và bàn tay, dẫu bắc cực hay đường xích đạo vẫn sống được".

Tôi thuở nhỏ học quốc văn với nào là "nơi chôn rau cắt rốn", nào là "tình quê gắn bó" thì làm sao không lẫn lộn khi bố tôi nói như vậy. Mãi sau tôi mới thấm thía nỗi lòng người bắc di cư của bố tôi, thấm thía nỗi lưu vong của riêng tôi khi nghĩ về câu nói đó.

Tuần này khi đến miền bắc tiểu bang Maine, chợt thấy loài cây giống như cây đuôi mèo nơi chốn cũ mà chộn rộn vô cùng khi người chủ hotel cũng nói là loại cây này chỉ mọc đây thôi. Lòng tôi chùng xuống .. Tôi nghĩ đến bố tôi, nghĩ đến đứa con nhỏ của tôi rồi lan man nghĩ đến thân phận người lưu vong. Tôi bất chợt nghĩ biết là không phải chỉ một ngày mà ngày nào với tôi cũng là father's day. Và, dẫu tôi mồ côi khi còn rất nhỏ nhưng gia tài tinh thần mà bố tôi để lại, tôi xài cả đời cũng chưa hết.


và nhưng bài thơ cho người:



Ngày của bố

ngày của bố trong tôi niềm kính trọng
đời bố đầy cam khổ, lẫn hy sinh
từng nỗi lo, chấp chịu chốn trường đời
thành hay bại vẫn tấm lòng chân thật

ngày của bố dậy tôi từng nhẫn nhục
như một chiều nghe tin nội ra đi
cho tháng năm thêm một dáng cúi đầu
trong mất mát tìm quên nơi bổn phận

ngày của bố ngày tôi thêm hãnh diện
muốn thành người phải chịu những cơn đau
khi thành đạt quê này hay quê nọ
vẫn không bằng một góc của bố yêu

ngày của bố dẫn tôi lần chịu đựng
của từng ngày chờ đón cổng trưòng quen
của những khi xấu hổ với cô thầy
vì con bố, ham chơi hơn ham học

ngày của bố nhắc tôi lời răn đậy
là ở đời cứ cứ đứng thẳng mà đi
đừng như khỉ "cười nhau xương sống thẳng
thẹn cho đời mang mãi một bộ lông"

ngày của bố hắt hiu đời đất trích
như có lần bố bỏ bắc vào Nam
con sẽ giữ phần con giòng máu đẹp
tự do này nuôi lòng bố bao la

(Father's day 2008)


ngày của bố

ngày của bố trong tôi đầy thương nhớ
soi cuộc đời bên gương của hôm qua
tháng ngày theo bóng trẻ lớn theo đời
lòng vẫn dặn giữ điều hay thuở đó

ngày của bố dẫn tôi nhiều chấp nhận
để mai này còn chút đẹp hôm nay
giòng quá khứ nở hoa lần nghĩ lại
khi cuộc đời cõi tạm lắm không may

ngày của bố chia tôi nhiều kỷ niệm
cũng không nhiều nhưng quý báu vô biên
dẫu đã xa nhưng vẫn có lúc cần
như sông núi đỡ trời soi tình đất

ngày của bố đậy thêm nhiều chịu đựng
như những ngày thơ dại chốn trường quen
bóng bố thương trăn trở cuối góc đường
chờ thằng bé mãi ham chơi về muộn

ngày của bố trong tôi nhiều khuyên bảo
trên chuỗi ngày đất trích chốn quê xa
đã làm trai thì phải có oai hùng
"chẳng thà chết hơn khinh người bỏ bạn"

ngày của bố đẹp tôi đời luân lạc
như thuở nào người bỏ bắc vào nam
gìn giữ mãi hương mưa giòng máu đẹp
lưu vong hoài yêu lòng bố bao la

(Father's day 2006)

Song Vinh 09/2009

0 comments: