Sân chơi của lãng du

Monday, June 28, 2004

Labels:

Phố chật có đến những hai tiệm ăn Việt trên cả ngàn tiệm ăn khác (tính luôn những tiệm fast food, đương nhiên!).

Tiệm thứ nhất chuyên bán phở. Tiệm này tương đối ít khách nhưng lúc nào cũng có vài chiếc xe đậu cạnh xe của người chủ. Ông chủ rất bận vì không những làm chủ mà thỉnh thoảng kiêm luôn người làm, kiêm luôn đầu bếp, đôi lúc thành người chùi dọn bàn. Khi khách vào gặp ông chủ là trăm lần như một ông khẽ nụ cười chào, vắt chiếc khăn lúc dùng đập ruồi lúc chùi bàn vào cổ rồi vội vã vô bếp bốc phở chan nước lèo.

Tiệm thứ nhì bán nhiều món ăn. Tuy vậy tiệm này vẫn cố vươn thêm món phở cho đủ tinh thần dân tộc. Món phở khi mặn, khi nhạt. Đôi khi mặn nhạt nối nhau bằng sợi phở cái dừ cái dai, cái lớn cái nhỏ, cái dài cái ngắn, cái trong cái đục. Những món ăn khác của tiệm này khi so với phở thì phở vẫn luôn là món ăn "dễ chịu" nhất, cũng trong tinh thần dân tộc.

Cả hai tiệm về lượng chỉ chênh một chút nhưng phẩm thì giống hệt nhau. Nghĩa là "khách vào cửa lóng ngóng chờ .. chợt một người đột ngột xuất hiện từ của bếp giơ tay vẫy chỉ vào một trong những nhiều bàn còn trống. Khách tự dẫn mình len qua từng cái nhìn của khách đến trước vào bàn ngồi mà chờ. Một lúc có người chạy ra quăng lên bàn vài thực đơn rồi lẳng lặng bỏ đi. Bẵng đi hồi lâu ngay lúc mình không ngờ nhất chợt người xưa lại xuất hiện với cuốn sổ nhỏ lạnh lùng hỏi vài câu để lặng lẽ bỏ đi. Đợi thêm một chặng nữa rồi cuối cùng xuất hiện người khác mặt hầm hầm đưa đồ ăn đến. Rồi, như người trước, cũng lặng lẽ quay gót. Khách biết thân ăn xong bỏ tiền tip rồi tự mình đứng dậy đến quầy tính tiền để ra về trong âm thầm; chẳng lời cảm ơn, chẳng lời từ biệt". So với những tiệm khác qua từng nụ cười niềm mở của người hầu bàn, của người tính tiền với câu cảm ơn và lời mời hãy trở lại thì hai tiệm Việt này vẫn giữ được phong tục đáng thương (và đáng yêu) trên đất người.

Vậy mà, những người Việt làm cùng sở hễ có dịp đi chung ra ngoài ăn trưa, là cứ bảo, "Thôi! đi ăn phở .. Đi tiệm nào?". Cũng trong tinh thần dân tộc, tôi lặng lẽ xung phong làm tài xế, hễ ngày chẵn đến tiệm này, ngày lẻ, đến tiệm kia.

0 comments: