Sân chơi của lãng du

Tuesday, June 29, 2004

Labels:

Không cứ gì vùng đất ở lâu mới làm mình hoài tưởng. Những vùng đất một lần tìm đến, thậm chí những vùng đất chưa từng đến vẫn là nguồn của luyến thương. Đó là vùng đất của quê cha, quê mẹ, của ấu thơ, của hẹn hò. Vùng đất nơi người mình yêu, nơi người yêu mình nhắc đến. Như tiếng nhạc nào đó mình khẽ: "nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ .." Rồi cứ vậy mà thèm nhắm mắt hoài cho hương quá khứ đọng lời an ủi. Thành phố của chiều, thành phố của đêm, thành phố của tôi, của người. Dẫu dị biệt nhưng sao tôi, người cảm nhận như nhau. Đời sống xô người xô tôi để chúng ta đọng về một phía. Hai đường thẳng song song chẳng gặp nhau nhưng đã theo nhau về cuối trời. Nơi đó sự so sánh, xếp loại đã không còn. Nơi đó là điểm của niềm vui tao phùng. Trong trí nhớ phai dần theo thời gian vẫn lõm bõm đọng lại bài ca của một người viết cho vùng đất mà tôi còn lưu luyến. Hãy cùng tôi ca theo điệu của bài nhạc "Anh hậu phương, Em tiền tuyến":
"đây Cà Tom rừng âm u hẻo lánh,
Tánh Linh vắng nhân tình,
Duy Cần xa vắng đìu hiu
kìa cầu Loăng Quăng hắt hiu trên niềm nhớ
soi núi Ông khói hoàng hôn
..."
Hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau nhưng chúng mãi mãi bên nhau. Hãy nghĩ như vậy cho những vùng đất rời xa trở thành những vùng đất trong tim.

0 comments: