Sân chơi của lãng du

Monday, February 28, 2005

Labels:

Ông chủ tiệm phở "hiền như giòng sông" là biệt danh mà tôi gọi mỗi khi đến tiệm phở có một không hai của phố chật này. Tiệm bán phở duy nhất sau thời gian hưng thịnh với bốn năm chiếc bàn đầy khách buổi trưa chống cự thêm thời gian ngắn nữa giữa buổi kinh tế đi xuống cuối cùng đóng cửa. Ngoài nỗi buồn của người bạn trẻ làm cùng sở và mất đi nơi chốn để có dịp ra ngoài buổi trưa, nhất là khi đón những ngày trời trở lạnh hoặc lất phất mưa. Tôi vẫn thấy phố chật là vậy, đến rồi đi. Lòng tôi bình thường trong nỗi bình thường mênh mông của bon chen đời sống. Tôi hiểu và tôn trọng nỗi buồn của bạn tôi, nỗi hoang vắng khi mất đi hình ảnh cô gái hầu bàn xinh xinh với chiếc răng khễnh đáng yêu lúc nào cũng có nụ cười tươi khi bưng ra cho khách từng tô phở.

Sau thời gian truy hỏi tôi tìm ra được chút quà. Valentime năm nay nhằm ngày thứ hai. Tôi dúi vào tay bạn mẫu giấy ghi số điện thoại. "gọi cho L đi .. " tôi nói mà không quên được cảnh hôm nào bạn mời tôi đi ăn phở rồi bạn thúc tôi mãi để tôi phải loay hoay chờ dịp mà hỏi giúp .. "Em tên gì?". "em tên L", nàng trả lời rồi chờ câu hỏi kế. Tôi im lặng nhường phần thì bạn tôi kết thúc: "tên em vậy là đẹp".. Nàng quay vào chỗ quầy trả tiền. Tôi bận bịu cùng tô phở và bạn tôi thêm vài nét suy tư. Tuần sau, lũ tôi trở lại để thấy tiệm còn trưng bản open nhưng cảnh "bàn im hơi bên ghế ngồi" bên trong đã nói lên tất cả.

Thứ sáu là ngày cuối của bạn tôi với hãng này. Công việc mới sẽ đưa bạn tôi lên vùng đất lạnh hơn, nhiều tuyết hơn. Lũ tôi ra ngoài ăn trưa như một lời chia tay. Số người đến và đi không đều làm nhóm Việt càng lúc càng nhỏ dần, teo lại. Đi ăn trưa khỏi cần xài xe nhiều chỗ ngồi, khỏi cần đi xa kiếm tiệm ăn. Khỏi bàn, cãi nhau. Tình cảm là từng hạt bụi sót lại đâu đó trong tia nắng bất chợt xuyên ngang căn phòng của hiện tại đang lùi dần vào dĩ vãng.

Sở dĩ tôi thầm gọi ông chủ tiệm phở hiền như giòng sông vì ông lúc nào cũng từ tốn, lúc nào cũng nở nụ cười chào khi khách vừa đến cửa, lúc nào cũng ráng phụ bưng dùm cô con gái những khi tiệm đông khách. Ông nhỏ con nhưng tôi thấy cả một đại dương trong ông. Qua nhiều câu ông hỏi, mà tôi tình cờ nghe được, tôi biết ông không biết nhiều tiếng anh và có lẽ là người gốc miền quê. Nhưng hề gì khi tấm lòng và con tim là điều quan trọng nhất.

Chiều nay, tôi lang thang vào tiệm bán đồ có nhiều chi nhánh nhất nước mỹ tìm mua vài thứ cần dùng. Chợt gặp L. Sau cái gật đầu chào, tôi không thể giữ im lặng, đưa tay lấy món đồ, tìm hỏi vội .. "Tiệm đóng cửa rồi L làm gì?" .. "L di học" "học ở đâu?" "NCSU .. nhưng L chuyển trường rồi" "chuyển đi đâu?" "UC Irvine"

Lại thêm một kẻ ra đi .. Đi từ đại dương này qua đại dương khác. Tôi nhìn L .. "chừng nào L đi?" "Thứ tư tuần tới .. L qua đó ở với bà chị". Tôi cảm thấy có điểm gì bất thường trong giọng người trả lời. Lẽ ra, tôi phải chấm dứt nhưng không biết sao tôi lại hỏi thêm, dầu cố tình kín đáo .."Còn ba của L?" Dường tôi loáng thoáng nghe .. "ba L mất sau giáng sinh vài ngày..." ...

Từ giã L, tôi thì thầm chúc L qua cơn gió thổi ngược .. "L đi nhiều niềm vui, gặp nhiều may mắn nghe L". Ông chủ tiệm phở hiền như giòng sông đã ra đi, L cũng sẽ rời phố chật. Từng hạt bụi sót lại đâu đó trong tia nắng bất chợt xuyên ngang căn phòng riêng tôi. Tôi khe khẽ hát trong buổi chiều chủ nhật: "Tôi vẫn nhìn thấy em, giữa đám đông xa lạ, vì em như chim trắng, giữa trống đồng bước ra. Tôi vẫn nhìn thấy em, giữa đám đông xa lạ, vì em như hoa lá, giữa thiên nhiên hiền hòa..."

0 comments: