Sân chơi của lãng du

Tuesday, February 15, 2005

Labels:

Vào tiệm ăn loại all u can eat, tôi thấy thiên hạ phí thức ăn nhiều qúa. Tôi vẫn luôn nhớ lời Mẹ dặn là không được phí phạm thức ăn, bất kỳ ở đâu, bất cứ thời gian nào. Dạo này nơi phố chât tiệm eat all u can có thêm món cua. Cua kiểu con to chặt ra làm đôi rồi xào mặn ngọt thì thiên hạ lấy cả dĩa đầy, ăn nửa vứt nửa, phí phạm vô cùng.

Những ngày mới lớn tôi thường hay giúp Mẹ tôi làm riêu cua. Những con cua, hay là những con còng (vì nhỏ), được làm sạch, bóc vỏ yếm, gỡ mai ra bỏ đi. Gạch trong vỏ yếm được lấy ra để riêng. Thân cua được bỏ vào chiếc nón sắt giã nhừ, sau đó hoà cua với nước, để lắng rồi gạn lấy nước ra, phần xác vỏ, bỏ đi. Như vậy trọn vẹn con cua, ngoài trừ cái mai, yếm và vỏ ngoài phải bỏ; còn lại, tất cả đều được dùng.

Lúc nấu thì bỏ cà chua, phi thơm với hành ta, nêm ít muối, tiêu, ít bột ngọt cho hợp khẩu vị, khi cà mềm thì bỏ ra. Me hoà với nước để riêng. Bắc nồi cua lên bếp, khi vừa sôi thì lẹ tay vớt bọt rồi cho cà xào vào. Bớt lửa và nấu nhỏ lửa ngay lập tức cho riêu kết lại. Khi đã kết riêu đầy thì nêm vào ít mắm tôm, nước mắm, nước me, muối... cho đậm đà. Cho ít hành băm nếu muốn rồi cho phần gạch cua vào. Nếm và nêm lần cuối với chút tiêu muối. Món này ăn với bún và rau muống chẻ, bắp chuối bào, hay giá.

Món riêu cua quyến rũ và đầy ắp tuổi thơ tôi. Chính vậy mà tôi khi nhìn những bàn ăn đầy cua nửa ăn nửa bỏ ở chỗ you all can eat là tôi chạnh nghĩ đến một nơi, mà sự dinh dưỡng là những thiếu thốn, phải có cách làm để không bỏ phí một chút gì trong thực phẩm; chợt lòng nhớ đến nồi riêu cua của ngày xưa thân ái. Tôi ước ao sẽ có một ngày, tìm được chiếc nón sắt, tìm lại những con cua con còng mầu đen, để được ăn lại riêu cua giã bằng chiếc nón sắt.

0 comments: