Sân chơi của lãng du

Tuesday, April 19, 2005

Labels: ,

Khoảng 1986 nơi tôi ở, chính giữa nước Mỹ với twisters, là nơi tôi thường rêu rao "ở đây chẳng có ai quen cả, mà đến tình người cũng vắng tanh". Cho dẫu bạn bè khe khẽ đe là sẽ một ngày làm tôi lấy lại hai câu, hắc ám, đó.

Vùng đất kém nguồn lợi nuôi tôi quanh đời hạn hẹp. Thỉnh thoảng, những người Việt tha hương tình cờ trôi về chung một trường, nổi cơn thèm món ăn Việt chất nhau lên chiếc xe cũ kỹ chăm chỉ chạy khoảng hơn 3 tiếng đồng hồ đến thành phố lân cận. Ở đó, có khu thương mãi người Việt. Khu này gồm một tiệm bán đồ, một tiệm bán phở, và một tiệm bán cà phê. Hai tiệm sau mở cửa hai ngày cuối tuần. Thường thì lũ tôi ghé ăn phở (phở toàn quốc, tức là toàn nước), sau đó vào mua thùng mì, chai tương ớt rồi về. Đời học sinh, thiếu tiền mà thừa thời giờ. Đêm khuya, bạn đến chơi thì luộc trứng ăn cùng mì gói. Đạm bạc mà đầy ắp tình người, dư dã thương yêu để chia sẽ cho dẫu chẳng còn ai và cũng không ai thèm nhận.

Tôi nhớ mãi ngày mưa, lạnh, cô đơn, chán đời, chán mình. Chán như cơm nguội chan nước ốc. Tôi lò mò vào tiệm tìm mua thùng mì "kôngFu". Đang lững lự giữa món này món nọ thì tiếng hát hốt hồn tôi. Dẫu tiếng hát phát từ chiếc máy cassette cũ nhưng trong sáng, thanh tao. Bài hát "Biển Nhớ" .. Bài tôi đã đàn và hát cho người yêu tôi nghe của năm 1975. Ai hát mà tiếng hát đâm ngập hồn tôi .. "Biển Nhớ" .. bài hát cũ, đã nhiều ca sĩ hát mà sao ai lại trình bày hay, khai phá quá .. Tôi quên cả lịch sự chạy vào chỗ tính tiền, lại chỗ cái máy bấm ra coi cuộn băng. Bà chủ tiệm không bỏ lỡ cơ hội kèm nụ cười tươi, nói nhẹ: "băng mới về hôm nay. Bán hết hết rồi .. chỉ sót cuộn này thôi." Chưa đã, tôi còn nhúng tôi sâu vào vũng lầy: "băng này bán bao nhiêu vậy chị?"

Để tránh mang tiếng dài giòng, tôi đã chi ra hơn $12.00 (tiền của năm 1986 khi thùng mì chỉ có $5.95) để làm chủ cuộn băng cassette "Ngọc Lan 1 - Tiếng hát Ngọc Lan". Từ đó, không có cuộn băng nào của Ngọc Lan tôi thấy mà không mua, để khi những bạn tôi đến thăm, tôi không những có mì để đãi bạn mà còn thêm được tiếng hát ru tôi (và bạn tôi) trong những ngày tha hương.

Những cuộn băng cassettes cũ đó theo ngày tháng được tôi đưa vào dạng WAV rồi burn CD để nghe. Hôm nay tình cờ soạn lại tôi cầm cuộn băng sắp được 20 tuổi mà cám cảnh thời gian. Chiếc máy cassette của tôi đã hư từ lâu. Bây giờ trên tay là nhưng cuộn băng mà không thể nào, đêm nay, tôi nghe lại được. Thôi thì giữ đó. Giữ như người bạn của tôi giữ lại những real-to-real, 8-tracks của Sàigòn trước 75, sau 30 năm chưa về.

Nhìn lại, tôi mất dịp để nghe Ngọc Lan hát trên sân khấu nhưng tôi vẫn còn tiếng hát Ngọc Lan trong tôi, trong "Biển Nhớ" nhẹ ru đêm phố chật. Nhạc của ngày xưa, của low-tech nhưng hoàn hảo. Và, so với những DVDs và CDs bây giờ, tôi vẫn cảm nhận cho dẫu kỹ thật có tiến, lối trình bày có mới nhưng vẫn còn, vẫn còn chút gì chưa toàn vẹn.

niệm khúc

có những bản nhạc buồn
mình ngồi nghe, buổi chiều mưa

cuộn băng xưa, chiếc máy cũ
đã theo gót chân tị nạn
lang thang trên đất mỹ bao la

có những bản nhạc buồn
mình nghe trong lần thu dọn
để lên đường
bỏ thành phố buồn này qua thành phố buồn khác
hành trang vài cái va li
cuộn băng, chiếc máy, tâm hồn mỏi mệt

từ ngôi trường oklahoma gió hút
về đây boston thu vàng
từ san francisco biển lạnh
về raleigh ấp ủ tình riêng

có những bản nhạc buồn
mình ngồi nghe từ chiếc máy cũ
chiếc máy, băng nhạc, cùng những bạn
trong trại tị nạn, mỗi tên một tâm hồn rũ rượi

có những bản nhạc buồn
ru mình qua đêm, cho mai đăng trình
về đâu đời luân lạc

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ, mình gởi cho nhau
như chút quà sót lại

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ,
đưa mình đi, đời lang bạt
giữa phố đông, người vui mà lẻ loi, buồn

có những bản nhạc buồn
từ chiếc máy cũ
ru mình hôm nay

Song Vinh


0 comments: