Sân chơi của lãng du

Monday, September 5, 2005

Labels:

Tôi tránh đến chùa trong mùa Vu Lan có lẽ chẳng qua cũng tại hai mầu dị biệt. Không biết ai cắc cớ bầy ra hồng trắng hồng đỏ làm chi cho bận lòng tha nhân, trong đó có tôi. Không lẽ điểm môi nụ cười gượng là cũng không phải, mà đăm chiêu quá thì cũng không nên.

Người bạn sót lại của tôi chôn chân chốn này đã lâu, quên ngôn ngữ Việt, mất sự ngon khi ăn những món ăn Việt; vẫn mang nhãn Việt Kiều. Bạn tôi đi năm 75, là "Babylift" nên lạc người thân; nghe kể chuyện "hai mầu hoa" bâng khuâng hoài không biết chọn mầu hoa nào, không biết phải điểm khuôn mặt ra sao cho đúng. Cho nên, lũ tôi đành tránh rồi né nhưng cô gái xinh xắn với từng hộp hoa hồng trên đôi tay xinh mà vào chính điện xá vài xá cho đủ lễ, bỏ vào thùng món tiền nhỏ cho đủ lệ để chờ ăn bữa cơm chay; hy vọng sẽ bớt tội cho chậm ngày thành tinh.

Lễ xong lại chở nhau về trên chút nắng còn lại của buổi chiều cuối hạ cân cấn cơn lạnh đầu thu. Tùy năm, đứa này chở đứa kia thì đứa đó sẽ còn đoạn đường trước mặt để nghĩ về hai mầu đỏ trắng, để chọn lựa giữa nét đăm chiêu hay khẽ nụ cười cho chuỗi ngày còn lại.

0 comments: