Sân chơi của lãng du

Monday, August 30, 2004

Labels:

Như trong bài viết trước, tôi đã kể phố chật có tới những hai tiệm ăn Việt. Bữa nay, tiệm chuyên bán phở "chính thức" đóng cửa. Sở dĩ tôi để chữ chính thức trong ngoặc kép vì lần đến trước, tiệm vẫn treo bảng 'open' nhưng bên trong đèn thì tắt với "bàn im hơi bên ghế ngồi". Hôm đó lũ tôi được một phen bàn cãi, tiên đoán. Phần lớn cũng vì tiệm này tuy tạm gọi là ngon nhưng vẫn được lui tới vì có cô người làm dáng nhỏ chân thon thường hay điểm nụ cười với chiếc răng khễnh duyên dáng cạnh ông chủ già hiền như giòng sông.

Hơn tuần sau lũ tôi đến vẫn thấy tiệm còn bảng 'open' nhưng bên trong bàn ghế dọn sạch chỉ còn mặt nền nằm cong để bên ngoài những mặt người buồn ngóng. Kỳ này lũ tôi không bàn cãi, tiên đoán gì nữa. Và, tôi chợt bắt gặp nét buồn trên mặt người bạn trẻ mới vào làm vài tháng trước. Thế là cả bọn kéo nhau ra tiệm còn lại.

Như tình cờ, sau khi yên vị, lũ tôi ai cũng gọi món phở. Vì mùa hè nên dĩa rau vun cao đầy rau húng, rau ngò gai, rau om, chanh, ớt xanh và giá. (giá là loại rau hình thành khi ủ từ đậu xanh) thì thật là nhiều. Hôm này phở phải gọi là ngon không kém gì những hôm khác. Tuy lũ tôi mỗi người một tánh nhưng khi ăn xong phở ai cũng giống ai. Nghĩa là phở thì hết nhưng nước lèo và thịt thì còn.

Vừa sửa soạn đứng lên tôi thấy bên cạnh là bàn có bốn năm người phái nữ. Không biết họ đến lúc nào nhưng họ đang chờ phở với dĩa rau to giữa bàn. Trong lúc đợi họ giỡn đùa cùng ăn những cọng giá. Một cô đang nhỏ nhẹ cầm cọng gía và đang .. "cái giá cắn đôi". Tôi xúc động vì đã lâu mới thấy lại lại cái kiểu ăn uống nhỏ nhẹ ấy trong nền văn hóa phương này. Tôi vẫn biết ông cha ta hay lưu tâm đến việc dậy con cách ăn, cách uống. Ăn trông nồi, ngồi trông hướng, lời giáo huấn làm đẹp bản chất á đông chúng ta. Cọng nhỏ như cây giá mà phải cắn đôi thì mới hiểu được nét nhỏ nhẹ mà ý tứ của người ăn. Sở dĩ tôi biết điều này vì khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi đã chỉ và dậy anh chị em tôi nhiều về cái đẹp trong ăn uống. Tôi nghĩ một phần có lẽ vì nghiêm khắc mà phần khác có lẽ vì không muốn lũ tôi quên đi nguồn cội khi gia đình phải rời nơi chôn nhau cắt rốn mà đi sinh sống ở vùng khác.

Bây giờ đổi đời, nhịp sống đưa tôi đi quá xa thành kẻ tha huong để lạc hướng tìm về. Cái đẹp, cái lịch lãm trong ăn uống theo bước thời gian mang nhiều nghĩa khác. Chợt trong lao xao của hiện tại những lời thân yêu dạy dỗ của cách lịch lãm tế nhị khi ăn uống của ngày thơ chợt về thấm mát lòng tôi buổi trưa hè. Người con gái bàn bên cạnh vẫn vô tư "cái giá cắn đôi" mà không biết có kẻ thầm nhìn.

Tôi cảm thấy ngại ngùng khi lòng thoáng vui bên khuôn mặt đăm chiêu của người bạn trẻ.

0 comments: