Sân chơi của lãng du

Wednesday, August 18, 2004

Labels:

Hội họa, điêu khắc, âm nhạc mang chất lượng quốc tế. Phần thơ, thơ mang tầm vóc quốc nội. Chính vậy khi nhạc quyện vào thơ thì tứ thơ chắp cánh bay cao. Bài thơ "còn chút gì để nhớ" của nhà thơ Vũ Hữu Định (1942-1981) được một số người biết. Khi Phạm Duy đưa vào nhạc thì rất nhiều người đều biết cho dẫu phương tiện truyền thông của năm 1972 rất hạn hẹp. Bài hát ra đời đúng thời điểm nên "một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng .." đi sâu vào lòng người. Dẫu chinh chiến đã qua, cuộc đổi thay đã cũ, nỗi lòng người đi đã nguôi ngoai nhưng lời thơ giòng nhạc vẫn theo thời gian không phụ tâm người ái mộ. Bài viết về Vũ Hữu Định của nhà thơ Luân Hoán chứa chan tình bạn. Ngoài ra, tôi còn thích đọc bài thơ "Kỷ Niệm". Bài này gom trọn câu trả lời của câu hỏi "Người đi buồn hay người ở lại buồn" mà kẻ ở vẫn thường hỏi; dẫu người đi, đã ra đi.

Tôi vẫn thích đọc giòng thơ Vũ Hữu Định để biết sau cơn cháy rừng là dịp mầm non vươn lên, trong vết thương là bắt đầu sự lành lặn (nhưng, lại nhưng, vết sẹo to hay nhỏ là đề tài khác, tôi sẽ biên khi thời gian cho phép). Dẫu tôi ở phố chật này lâu nhưng ra khỏi nhà là tôi như "Anh khách lạ đi lên đi xuống". Phố chật ngày tôi mới đến đẹp và vắng, bây giờ vẫn tôi vẫn phố chật cho dù phố có phần phôi pha và phố đông thêm. Có lẽ Pleiku đã thay, đổi nhiều. Ai về lại Pleiku nhớ cho tôi nhắn lời thăm và biên cho tôi vài giòng về Pleiku của tân niên kỷ. Pleiku còn như xưa hay đã "chút gì để nhớ .. để quên" quanh nỗi tìm kiếm của người về.

Tôi không những đến với nhà thơ Vũ Hữu Định qua "may mà có em đời còn dễ thương" mà còn vì bài thơ "ngày xuân ở quán". Bài này tôi vẫn ngâm những khi xuân về vắng tết. Xin chép lại ở đây:

Ngày xuân ở quán

con gái ngày xuân như mới tắm
buổi sáng sương ướt cỏ hoa ngời
lòng đá chợt mềm chao rất nhẹ
nhớ mình vừa vượt tuổi ba mươi

năm nay ăn tết cùng ông quán
mồng một đời cay miếng mứt gừng
chén rượu ngày xuân sao đắng miệng
giang hồ nghe cũng đã đau lưng

vẫn đi như một anh hành khất
đuối sức nhưng quê đâu mà về
ta sống một đời mây nhuốm bệnh
bồng bềnh sầu dụn mầu nhiêu khê

sáng nay nghe pháo ran ngoài phố
ngòi pháo đời ta cũng cháy ngầm
thấy gái xuân tươi lòng cũng thẹn
chuồn chuồn xếp cánh đậu bâng khuâng

Vũ Hữu Định

0 comments: