Sân chơi của lãng du

Wednesday, August 4, 2004

Labels:

Tôi bỏ lại khoảnh trời Phú Nhuận thơ mộng với tuổi trẻ đầy nhiệt tâm, với ngôi trường, với thầy cô bạn bè, với người mẹ hiền cùng anh chị thân thương. Dẫu một mình lang thang trên đường vắng hay trong ồn ào của thường nhật, tôi lúc nào cũng bắt gặp thoáng hiện kỷ niệm, nơi có trưa hè, nơi có con đường in dấu chân vui. Cho dẫu buổi sáng của tháng tư tôi nhìn nơi ấy lần cuối để giã từ, tôi vẫn mang đi trong từng để lại nhiều lắm. Nơi tôi đến là ngôn ngữ lạ, là những ngày tuyết, là những ngày lễ buộc lòng tôi làm quen. Ngày tôi ra đi đã xa mà tôi vẫn thấy như mới hôm qua của cậu bé lớn trên nước nghèo được quăng vào quốc gia giầu với đôi tay gầy, với đôi chân nhỏ bước mãi đoạn đường dài bỏ lại người thân sau lưng. Tôi yêu lắm mảnh đất hình cong đầy tình người bình dị, yêu buổi trưa, buổi chiều dưới hàng cây giữa cái nóng mùa hè. Và tôi đã đi, đi quá xa để ngại bước quay về vùng đất đọng đầy kỷ niệm, nơi dấu yêu tôi đã nếm.

Xoay một vòng quả địa cầu, tôi tìm lại hình ảnh Việtnam. Cho dẫu tôi đã ở xứ Mỹ này lâu hơn nhưng bên kia bờ Thái Bình Dương vẫn đậm hình ảnh gọi quê hương. Tôi như người mù sờ vào những lồi lõm của địa hình cố tìm cho mình bình yên trên nỗi thèm lần đong đưa trên võng giữa hai mùa lúa trong ánh trăng vừa chín tới. ...

Tiếng gọi đưa tôi trở lại với thực tại. Tôi nhớ ra mình đang đứng giữa thư viện đầy người. Tôi nhớ ra mình đang sống xa Việtnam. Thư viện tỉnh nhỏ vẫn đủ sách. Thiếu quyển nào thì chỉ cần cho biết tựa sách, tên người viết là vài tuần sau sẽ có cho mượn từ chỗ khác về. Nếu không có thì thư viện sẽ xuất quỹ để mua. Ước một ngày nào đó tôi sẽ hãnh diện nhìn Việtnam đẹp như vần thơ, ngây thơ trải trên nụ cười trẻ nhỏ. Và tôi, sẽ quen dần với mảnh đời xa xứ.

0 comments: