Sân chơi của lãng du

Monday, August 2, 2004

Labels:

"Những cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu trả lại cho thành phố không khí trong lành, mát dịu sau những ngày oi ả nóng bức. Nhưng Mẹ chúng mình cũng lại bắt đầu những cơn đau nhức rồi chị ạ!" - Em gái tôi mở đầu lá thư của mình như thế. Nó làm lòng tôi cồn lên nỗi nhớ nhà, nhớ đường phố Sài Gòn như những con sông uốn lượn mỗi khi trời đổ mưa; nhớ lũ trẻ đầu trần đuổi nhau dưới mưa, tranh cướp trái bóng nhựa xanh đỏ. Nhưng tất cả nhạt nhòa đi dưới dáng Mẹ tôi với tấm lưng cong cong vì căn bệnh gai cột sống, với đôi chân khập khiễng vì chứng thấp khớp và ánh mắt Mẹ loáng ướt khi nhìn đám con hì hụp húp tô bánh canh nóng hổi trong chiều mưa như trút nước".

Đó là đoạn viết mở đầu của bài Mưa Sài Gòn post lúc 09:24' 20/05/2004 (GMT+7) của tác giả Huyền Trâm (Thượng Hải) trên một web site mà tôi tình cờ lạc vào qua ngõ của search engine. Tôi lại click vào mouse, đi qua trang khác, lại có những giòng buồn. Lại click vào mouse, lại đi qua trang khác, lại đọc những giòng buồn. Từ web site này qua web site khác, tôi thấy nỗi buồn trải rộng, chạy dài rồi nỗi buồn vươn tay chụp tôi nhận chìm. Đêm đã khuya và tôi vẫn lang thang trong từng giòng chữ để lại. Bên ấy chắc trời qúa trưa. Thời gian, nơi chốn có khác nhưng sao kiếp người giống nhau. Tôi ra đi mất cả quê hương, mất cả Sàigòn thì ở đó cũng có người xa quê bỡ ngỡ trong thành phố mang tên của bác. Tôi nghiệm ra chẳng phải ở đâu, chẳng phải lúc nào, chỉ cần nhắm mắt của khối óc lại rồi mở mắt của con tim ra, mình sẽ thấy xã hội con người đầy niềm đau. Vậy đó, chỉ một chút; một chút thôi rồi trở lại thực tại sẽ thấy mình vẫn hạnh phúc với những gì mình may mắn có được. Ít ra mình cũng còn ngày hôm nay để nghĩ đến ngày mai sẽ đến. Tủ sách tôi khá nhiều sách nhưng từ lâu tôi đã ngừng đọc vì mỗi lần đọc là tôi lại cảm nỗi sầu chếnh choáng. Thôi đành chậm lại, như câu thơ trên bìa sách:
"dở nhè nhẹ kẻo nàng thơ tỉnh giấc
đọc từ từ đừng kinh động chàng văn"

0 comments: