Sân chơi của lãng du

Friday, August 13, 2004

Labels:

Phố chật cũng còn sân ga, nơi con tầu Amtrak thỉnh thoảng ghé. Sân ga lót gạch vuông với chiếc ghế màu xanh. Bữa nay lại tiễn người đi. Không chỉ "ngưòi đi một nửa hồn tôi khỏe, một nửa hồn kia bỗng nhẹ nhàng" mà là lần đi của nhiều lần toan tính. Thôi thì thôi, đời sống hợp rồi tan, ít khi tan rồi hợp.

Hai cơn bão theo nhau vào phố làm đất trời hiu hắt như rọi lòng nhau. Người đi hay người ở, buồn; hỡi biển? Có phải là của "hai mùa mưa" một lần biển gởi cho anh qua cuộn cassette đầy ca khúc người ca sĩ hai đứa mình cùng nghe nhiều nhất không? Có nhớ nỗi ước mong là sẽ một lần đi xem cho được một show không? biển ơi, ngày đó đã qua và ước mơ đã cũ, chuyến tầu này tiếp chuyến kia đưa người đi xa.

Nhiều đêm, bản nhạc vang dội lòng anh như chút tình để lại. Đêm vẫn tròn nhiệm vụ và thao thức đã hằn trên tóc anh, trên tim anh, trên tầm nhìn của anh, trên câu hỏi "người đi buồn hay người ở lại buồn" của anh. Tình yêu, tuổi trẻ đã bị đời sống làm mỏi mòn, đã vùi che bởi bon chen. Biển vẫn để hồn anh giòng thơ Vườn Xưa, không cần lắng nghe mà nhuốm tuyệt vọng. Mình mất luôn nơi chốn tìm về. Trong anh mịt mù lần trở lại:

"mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh,
bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc,
hai ta ở hai đầu công tác,
có bao giờ cùng trở lại vườn xưa"

Hai đường thẳng song song, phải chăng đó là an ủi trong giòng đời hẹp, cho yên giây phút nghĩ về dẫu còn đôi lần bất chợt vướng nẻo tìm nhau. Biển ơi! ra đi là mỏi mòn đuổi bắt, mỏi mòn chạy hoài trong hy vọng lần tao ngộ. Anh trở lại cái tôi đáng yêu như lần nhắn nhủ:
"tôi như trẻ nhỏ, ngồi bên hiên nhà, chờ xem thế kỷ tàn phai ..".

Thế kỷ chưa tàn nhưng phai rồi em. Người ca sĩ tụi mình cùng yêu giờ không còn nữa. Những thứ mình có hao hụt dần để bơ vơ trên từng kỷ niệm. Cuộc đời riêng ta, ngắn hay dài, vui hay buồn; đã có đường thẳng song song như ước mơ kéo nhau đi mãi.

0 comments: